LUẬT NGẦM - Trang 14

tôi hay dùng tay gãi sồn sột mỗi khi ngứa ngáy. Mẹ thoa thuốc cho
tôi nhưng rồi đâu lại vào đó. Vậy là mỗi chiều, khi đài phát thanh
bắt đầu chương trình thường ngày, cũng là lúc ba đạp xe chở tôi ra
biển, sau đó lấy cát ướt chà xát lên những đốm ghẻ đang rỉ máu của
tôi. Vì vết ghẻ đang loét ra lại gặp nước mặn và cát vụn nên đau rát.
Tôi gào khóc đấm bùm bụp vào vai ba.

Ba nói với tôi: “Con chịu khó một chút, bây giờ đau rát nhưng vết

thương sẽ mau lành, sau này mới không để lại sẹo.”

Và tôi chợt nhớ lại lời mẹ: “Không phải bất cứ điều gì tốt cho

con đều khiến con dễ chịu.”

❉❉❉

Lại nói về gia đình bà nội. Cô Út thường nói chuyện lớn tiếng,

có lần nói hỗn với ba tôi. Những lúc như vậy, tôi chỉ thấy ba nhìn
cô rồi im lặng đốt thuốc. Có lẽ trong mọi vấn đề, sự im lặng
luôn là cách phản ứng đáng sợ nhất. Tôi vẫn thường nghe bà nội
mắng rằng cô được ăn học đến nơi đến chốn là nhờ ba thời trẻ
đã đi làm vất vả, chắt chiu dành dụm từng chút một để nuôi cô đạt
được ước nguyện vào trường Y. Nhưng kể từ khi trở thành một bác sĩ,
cô Út luôn tỏ ra xem thường ba tôi vì cô cho rằng mình học cao hơn.
Khoảng cách giữa hai anh em như tăng dần lên. Ba tôi đã nhường
cho cô những gì tốt đẹp nhất trong cuộc đời này mà một người anh
trai có thể làm được cho em gái của mình. Nhưng có lẽ, những thứ
được cho đi “vô điều kiện” thường ít được trân trọng vì người nhận
xem đó là lẽ hiển nhiên.

Khi có công việc ổn định tại một bệnh viện lớn, cô Út sinh thêm

một cậu con trai nữa. Tôi đứng ngoài cửa cứ thấy mọi người bảo
thằng bé nằm trong nôi là “cậu ấm”, tôi không hiểu điều đó có
nghĩa là gì nhưng tôi biết rằng mọi người rất yêu quý em. Một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.