LUẬT NGẦM - Trang 126

Nói rồi cả bọn bật cười hô hố như thể thằng Thành vừa kể một

câu chuyện tiếu lâm vậy. Tôi cảm nhận được Thành thương tôi, rất
thương. Tôi biết vì mấy lần bắt gặp nó len lén nhìn tôi. Nó tỏ ra
quan tâm tôi hơn bình thường. Giao cho nó đi công việc, lúc về, nó
ghé chợ Tịnh Biên mua cho tôi một mớ sữa tắm Thái Lan rồi đem
về dúi vô tay tôi bảo nó tặng. Cái thằng cục mịch đến thảm hại mà
lại đi chọn thứ đồ đàn bà này thì tôi hiểu nó đã dần sâu nặng với tôi
rồi.

Cho đến một ngày, thằng em của nó hớt hải chạy về báo:

Thằng Thành chém người bị công an bắt. Có một băng khá cộm
trong khu vực kéo người qua muốn tìm tôi gây hấn để lấy thêm
số má. Tôi chưa có phản ứng gì thì thằng Thành đã ra tay trước. Nó
chém thằng cầm đầu đứt gân tay gân chân, trở thành tàn phế.
Băng nhóm đó tan rã và tiếng tăm của tôi cũng theo đó mà nâng lên
dù hiếm khi nào tôi xuất hiện. Nó cũng cương quyết không nhắc
đến tôi trong lời cung khai, một mực khăng khăng với cán bộ điều
tra là do bản thân bốc đồng, thấy ghét cái thằng cà khịa nên
dằn mặt cho nó biết tay.

Đổi lại cho sự củng cố quyền lực của tôi là cái án tù bảy năm của

thằng Thành…

Ngày tôi lên thăm nuôi, mặt nó gầy rộc đi mà vẫn nhoẻn miệng

cười với tôi, nụ cười hiền xua đi ác khí trên khuôn mặt đầy sẹo. Nó
xin quản giáo đưa cho tôi một cây bút chì có khắc tên tôi và nói cộc
lốc: “Tặng chị. Về đi, đừng lên thăm nữa, ở ngoài phải tự bảo vệ
mình.”

Bất giác, tôi thở dài thành tiếng. Trong cái thế giới nghiệt ngã

này mà cũng có thứ được gọi là tình yêu, là hy sinh. Và thứ tình yêu
đó đã chấp nhận đánh đổi, lùi lại phía sau làm bàn đạp cho tôi tiến
về phía trước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.