LUẬT NGẦM - Trang 168

một mình trong căn phòng lạnh vắng. Thẩm đối với tôi không bao
giờ là ký ức, tôi biết anh vẫn luôn hiện hữu... ở đâu đó.

Tôi nợ anh.

Tháng Mười một năm đó, một chiến dịch lớn mang tên JM-01

chính thức được ban hành từ INTERPOL Việt Nam, chiến dịch có
liên quan đến vụ giao dịch với người Nga mà “sếp” đã đề cập với
tôi trước đây. Tôi cùng một tiểu đội được cử đi thực hiện chiến dịch
đó.

Một buổi chiều se lạnh của tiết trời Sài Gòn, tôi trở về nhà mà

trong lòng đầy những suy nghĩ ngổn ngang. Thành thật mà nói,
những gì đã trải qua khiến tôi buộc phải sống mạnh mẽ hơn, nhưng
bên trong trong tôi lại là một tâm hồn thật sự yếu đuối. Nhiều
năm trôi qua, mọi thứ vẫn như mới hôm qua, tôi cô độc như một con
thú hoang lẻ bầy. Tôi lặng lẽ bước qua những năm tháng như thế
với những trĩu nặng trong lòng. Tôi tự xoa dịu bản thân bằng cách
nốc vô tội vạ những viên thuốc an thần chứa đầy sự già nua, cằn
cỗi. Trong tôi còn ẩn hiện nỗi sợ hãi về một bí mật.

Tôi tin rằng ba vẫn luôn dõi theo và tự hào về đứa con gái duy

nhất của ông. Tận sâu trong lòng tôi đến thời điểm này đã không
còn nỗi hờn trách đối với ba nữa. Tôi tiếc nuối thời gian được bên
ông quá ngắn ngủi, quá nông nổi để tôi có thể nhận ra rằng, chỉ
cần được ở cạnh nhau, được nhìn thấy nhau mỗi ngày thì những lỗi
lầm khác chỉ là hạt cát giữa biển khơi. Con người ta đôi khi chỉ có
một phút để mắc sai lầm, nhưng lại phải mất cả cuộc đời để sửa
chữa nó. Cuộc sống này không có đúng cũng chẳng có sai, chỉ có
những ký ức tươi đẹp tồn tại mãi mãi với thời gian và không gian.

Tôi lái xe về nhà sau một bữa tiệc kéo dài đến tận khuya. Hơi

chếnh choáng, tôi mở cốp sau để lấy đồ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.