LUẬT NGẦM - Trang 20

quặn thắt, bà thắp một nén hương để xin được nói một lời tạ tội với
tổ tiên. Bà ôm trong lòng nỗi day dứt khôn nguôi khi đã khiến
đấng sinh thành về với đất nhưng vẫn mang theo nỗi lòng khắc
khoải về con gái của mình. Các cụ đã không thể được nhìn mặt con
một lần cuối. Bà tôi không thể có được bất kì một tin tức gì về họ
cho đến khi nấm mộ đã mọc đầy rêu xanh.

Đất nước thoát khỏi cảnh chia cắt, bà tôi rất muốn tìm lại ông

nội để gia đình đoàn tụ, để ông biết rằng mình còn có hai người con
trai nữa ngoài bác cả. Nhưng sự day dứt của một người phụ nữ mang
trên đầu cái tội nghiệt “phản bội chồng”, dù là vì nhiệm vụ hay lý
tưởng đi chăng nữa thì có lẽ đó cũng là một điều khó chấp nhận. Bà
đã không đủ can đảm để tìm lại và đối diện với ông, để cho bác Hai
và ba tôi được nhận cha ruột. Bà của tôi, một nữ tình báo dũng cảm xả
thân cho an nguy của đất nước, nhưng lại quá yếu đuối trong
chính vận mệnh của cuộc đời mình.

Năm 1976, bà đưa cả gia đình đến tỉnh Phú Khánh, tiếp tục thay

tên đổi họ và sống những ngày tháng ẩn dật. Bác cả của tôi lúc này
đang học ngành Y. Hoà bình lập lại cũng là lúc nỗi oan khuất của bà
tôi được hoá giải. Bác cả không còn trách bà nữa, nỗi mặc cảm suốt
hơn hai thập kỷ qua trong lòng bác cũng được cởi bỏ. Nhưng hạnh
phúc ngắn chẳng tày gang, gia đình đoàn tụ chẳng được bao lâu thì
năm 1982, bác tôi qua đời trong một cơn bạo bệnh khi tuổi đời còn
khá trẻ.

Từ sau hôm nhận được lá thư đó, bà thường dạy tôi học võ, học

ngoại ngữ và những kỹ năng mà bà tích lũy được. Có lẽ, quá khứ hào
hùng đang sống lại trong bà. Bà truyền cho tôi lòng yêu nước, lòng
tự hào dân tộc và cả nỗi buồn đã phủ một lớp bụi thời gian.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.