LUẬT NGẦM - Trang 40

“Khoảng bốn triệu một con. Mà con hỏi làm gì?” Ba vừa lái xe

vừa trả lời tôi. Tôi im lặng không nói gì. Mùi cỏ khô bị đốt thoang
thoảng khiến tôi cảm thấy khó chịu.

Tối hôm đó về, tôi lại lấy giấy bút ra tính toán. Tôi cảm thấy

hào hứng vô cùng và còn mang niềm hào hứng của mình vào trong
giấc ngủ ngon lành với tờ giấy được tôi nắn nót ghi “Tính toán chi
phí nuôi em bé” đặt dưới gối.

Nhưng rồi, niềm hào hứng của tôi vụt tắt khi mẹ đưa ba đi tái

khám ở Sài Gòn. Khi trở về, mẹ nói rằng mẹ không sinh em bé
được vì bác sĩ nói ba điều trị khối u bằng biện pháp xạ trị, nếu
sinh ra sẽ không tốt cho em. Tôi cảm thấy buồn lắm, tôi vào
giường, giở gối nằm của mình ra để lấy “bản kế hoạch vĩ đại”. Tôi
đem cất trong ngăn bàn học, cất cả niềm hy vọng có em của tôi.

❉❉❉

Nhà tôi có một đàn chó. Con lớn nhất tên Ki, nó có bộ lông màu

mỡ gà óng mượt và rất dày, điều này khiến nó có rận vì đất ẩm ở
quê cộng với thời tiết nắng nóng. Con tiếp theo là Rex, ba tôi đặt
tên như vậy vì nó cao ráo, lông ngắn và mượt lại rất nhanh nhẹn,
nom giống chú chó thám tử trong một bộ phim truyền hình nước
ngoài mà chúng tôi đã xem. Tiếp nữa là Boy, cậu chàng này trái
ngược với hai cậu kia, Boy mập ú và lùn, tạo ra cái dáng tròn lẳn rất
buồn cười. Gia đình tôi yêu chúng lắm. Mỗi mùa đông về, trời rét
mướt, mẹ mở cửa cho chúng chạy vào nhà, rồi trải thảm cho từng
con ngủ trong nhà, hoặc ba sẽ đốt lửa để sưởi ấm cho bọn nó.
Chiều nào đi học về, tôi cũng tha thẩn chơi với ba đứa, đến giờ ăn,
chỉ cần lấy cái muỗng gõ vào nồi là ba con sẽ lũ lượt kéo nhau
chạy về. Nhưng rồi, cơ cực sẽ cướp đi kỷ niệm, sự nghèo đói sẽ cướp
đi những thứ mà ta yêu quý. Hàng ngày, có một chiếc xe máy chở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.