LUẬT NGẦM - Trang 42

dần... Tôi vùng chạy theo nhưng không thể làm được gì ngoài việc
đứng chôn chân nhìn theo chiếc xe mờ dần rồi khuất hẳn trong
làn bụi mù mịt của con đường làng chưa được đổ bê tông. Chiếc
lồng chật hẹp đã mang những người bạn của tôi đi xa mãi, chở theo
cả một vùng trời tuổi thơ tôi…

Lạ thay, tôi chẳng khóc chút nào. Tôi không như những đứa trẻ

khác thường khóc nấc lên mỗi khi bị lấy đi những thứ mình yêu
thích. Tôi giấu hết nỗi buồn vào trong lòng, dù nhỏ bé nhưng trái
tim tôi cũng đủ chất chứa hết những muộn phiền, để không phải
khiến người bên cạnh mình thêm bận tâm. Biết tôi buồn nên mẹ
xoa đầu tôi và nói: “Rex, Boy và Ki đều đẹp. Người ta sẽ bán nó cho
những người muốn nuôi chứ không mang đi ăn thịt đâu. Vì thế,
con đừng lo lắng nhé! Chúng sẽ tìm được chủ nhân mới và có cuộc
sống mới tốt đẹp hơn mà.”

Nghe đến đây, cổ họng tôi như nghẹn đắng. Làm sao tôi có thể

tưởng tượng ra được hình ảnh khủng khiếp khi những chú chó thân
yêu của tôi sẽ bị người ta làm thịt? Tôi biết mẹ đang cố trấn an tôi,
muốn tôi được yên lòng. Quả thật là tôi cần lời xoa dịu đó bởi nó
mang cho tôi một tia hy vọng, một sự thoả hiệp với cảm xúc đau đớn
lúc bấy giờ. Tôi hy vọng những chú chó của mình sẽ được bình an
như mẹ nói, hay tôi đang tự lừa dối bản thân rằng mình không có
lỗi với những người bạn bốn chân kia vì rời xa tôi, chúng sẽ có cuộc
sống tốt đẹp hơn? Sẽ thật sự tốt đẹp hơn nhưng là ở một thế giới
khác chăng?

Và rồi từ đó, tôi lờ mờ nhận ra rằng, đói nghèo sẽ lấy đi của tôi

tất cả. Nếu nghèo, tôi sẽ chẳng thể giữ được những điều mà mình
yêu quý. Nếu nghèo, tôi sẽ chẳng thể bảo vệ được mọi thứ ở bên cạnh
mình.

❉❉❉

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.