LUẬT NGẦM - Trang 41

cái lồng sắt, bên trong là những chú chó co ro đầy tội nghiệp đi
ngang qua nhà tôi, vừa đi vừa rao: “Ai bán chó không?”

Cái âm thanh phát ra từ loa điện tử gắn trước đầu xe mà tôi vẫn

nghe mỗi ngày khiến tôi cảm thấy thật khó chịu. Vậy mà, tôi không
ngờ rằng có một ngày, chiếc xe chở cái lồng sắt ấy lại dừng lại
trước cửa nhà tôi.

Mẹ tôi bán chó.

Chính xác là mẹ tôi đã gọi chiếc xe ấy lại và cắn răng bán đi

đám chó mà gia đình tôi đã chăm bẵm từ nhỏ. Người mua bắt đầu ỉ
ôi chê đứa này lắm rận, đứa kia quá béo. Tôi biết người đàn ông đó
chỉ nói như vậy để tìm cách ép giá thôi, và tôi bỗng dưng nhớ đến
nhân vật chị Dậu trong tác phẩm “Tắt đèn” của nhà văn Ngô Tất
Tố. Tôi thấy khi đó, mẹ cũng không khác chị Dậu là bao, đến đàn
chó của gia đình cũng phải cắn răng bán để gom tiền cứu chữa cho
ba tôi đang nằm trong bệnh viện. Mẹ rất thương tôi, mẹ đã từng
nói sẽ không bao giờ lấy đi những gì tôi yêu quý. Nhưng có lẽ, khi bị
đẩy vào bước đường cùng, con người ta thật khó để có thể chọn lựa…

Mẹ cầm nắm tiền nhàu nát trong tay và ôm tôi đứng nhìn

người ta cầm kẹp sắt cẩu từng con bỏ vào chiếc lồng. Lần lượt
con Ki, con Boy bị cẩu lên với sự thảng thốt và vùng vẫy trong tuyệt
vọng. Con Rex lanh lợi hơn nên linh cảm được sự chẳng lành đang
xảy ra với mình, nó vùng chạy nhưng không kịp. Cái kìm sắt vươn ra
kẹp lấy nó, lôi ngược trở lại và ném nó vào lồng chung với những
con chó khác. Người đàn ông mồ hôi nhễ nhại, giơ tay đóng sập cửa
lồng rồi lên xe rồ máy. Những con chó yêu quý của tôi giương
mắt buồn rầu nhìn về phía tôi và mẹ, ánh mắt ai oán đầy tuyệt
vọng. Chúng không hiểu vì sao tôi lại có thể để cho người khác làm
những điều độc ác với chúng như vậy. Chúng bắt đầu kêu ăng ẳng
khi chiếc xe rời đi, tiếng kêu xé nát lòng tôi văng vẳng xa dần, xa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.