LUẬT NGẦM - Trang 96

tôi chập chững bước ra đời nên nghe đắng cay bội phần. Khi đặt
chân vào Sài thành, tôi không còn nhiều tâm trí để nghĩ về những
thứ vừa đi qua cuộc đời mình nữa, chỉ đến khi bắt đầu lăn vào
cuộc sống mưu sinh thật sự, tôi mới bắt đầu cảm thấy phần
tiềm thức trong tôi như tỉnh giấc. Tôi từng tủi thân đến ứa nước
mắt khi nhìn thấy con gái của chủ tiệm ăn một bữa cơm với đầy
ắp thịt cá. Tôi nhớ lại hình ảnh của mình trước đây và nhìn lại bát
cơm trên tay, chỉ có vài miếng thịt mỡ cùng ít rau luộc nhưng sao tôi
thấy đáng quý đến thế! Trong những giấc mơ, ký ức về quá khứ
vẫn khiến tôi giật mình giữa đêm rồi âm thầm bật khóc.

❉❉❉

Những chị em đồng nghiệp cùng là nhân viên bán hàng như tôi

có rất nhiều mánh khoé. Chúng tôi được đánh giá năng lực dựa
trên doanh số bán ra, điều đó quyết định ai xứng đáng được tiếp
tục làm việc và ai phải ra đi. Họ có nhiều cách để giành giật những
món hàng mà tôi bán được, có lẽ họ làm lâu hơn tôi, cũng có lẽ tôi
không phải là người thích dùng sự cướp đoạt để đấu tranh với cuộc
đời đầy khắc nghiệt này. Cả ngày, chúng tôi luân phiên thay nhau
bán hàng. Khi khách của tôi gật đầu mua hàng, những chị làm cùng
thường xông tới giật món hàng trên tay tôi. Họ đã giật phăng nó khỏi
tôi nhưng trên môi vẫn nở một nụ cười cất giọng đều đều ngọt lịm:
“Em ra bán tiếp đi, để chị tính tiền giúp cho”. Tôi đứng trân trân
nhìn họ cướp đi công sức của mình mà không biết làm gì để phản
kháng.

Tôi vẫn còn nhớ, khi chỉ còn hơn hai mươi phút nữa là đến giờ

đóng cửa, một cặp tình nhân bước vào xem đồ, tôi thỏ thẻ năn nỉ họ:
“Anh chị hãy mua một món giúp em đi, nếu không, em sẽ bị đuổi
việc ạ…” Đáp lại lời van lơn của tôi là tiếng cười phá lên của họ, họ
nhìn tôi khinh khỉnh rồi đi thẳng. Tôi không nghĩ là họ vô cảm, chỉ
là họ đã sống quá lâu ở cái đất Sài thành rộng lớn này, mảnh đất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.