không phải em đã biết từ lâu rùi sao? Anh và Tử Mạt, đã ở bên nhau lâu
rồi!"
Lâm Yên Nhiên mở to hai mắt, giống như là không biết anh vậy, ngơ
ngác kinh ngạc nhìn anh, chợt, mất tự nhiên cười một tiếng, "Đừng có nói
đùa, tại sao em có thể biết lâu rồi chứ, Minh Tuyên, anh rất thích trêu đùa
em."
Câu trả lời của cô, làm cho anh cau mày lại, "Yên Nhiên, từ đầu tới đuôi,
anh đều không hề nói đùa, hơn nữa, em cũng tin sự thật này, không phải
sao? Bằng không, em cũng sẽ không hợp tác với Kiều Tử Hoài động tay
động chân như vậy."
"Em không muốn nghe!" Lâm Yên Nhiên chợt hét rầm lên, đỏ mắt, chất
vấn anh, "Anh không cần em? Có phải hay không! Cũng bởi vì như vậy,
anh liền đổ tội cho em! Anh chán ghét em, không thích em nữa rồi! Cho
nên anh muốn đá em ra!"
"Yên Nhiên. . . . . ." Lục Duật Kiêu chưa từng thấy dáng vẻ này của cô,
luống cuống, giống như thật sự bị người đàn ông cô phụ vậy.
"Không phải vậy, sẽ không vứt bỏ em đâu, sẽ không , anh có trách
nhiệm, có đảm đương như vậy, nhất định anh sẽ không bỏ mặc em ." Lâm
Yên Nhiên chợt rút kim tiêm trên mu bàn tay, nhảy xuống giường, ôm thật
chặt cổ của Lục Duật Kiêu, không ngừng lắc đầu, "Anh sẽ lấy em, có đúng
hay không? Em là vị hôn thê của anh, anh và Cố Tử Mạt, chỉ là vui đùa một
chút , phải hay không? Anh là của em, anh luôn luôn là của em!"
Giờ khắc này, cuối cùng Lục Duật Kiêu mới ý thức được, Cố Tử Mạt
chưa từng coi Lâm Yên Nhiên làm quân địch giả, mà Lâm Yên Nhiên, lại
thực sự coi Cố Tử Mạt là kẻ địch!
Anh nhắm mắt lại, gương mặt góc cạnh rõ ràng bị ánh sáng ngoài cửa sổ
bao phủ, lúc sáng lúc tối, khóe miệng cất dấu sự thê lương không nói ra