LỤC THIẾU CƯNG VỢ TẬN TRỜI - Trang 1342

Một năm kia, anh đã cứu tôi, anh bị thương nặng như vậy, ta đến nay nhớ
tới, đều cảm thấy đau lòng, lần này anh có lỗi với tôi, tôi lại nhớ tới anh vì
tôi mà bị thương, liền không đau như vậy nữa."

Hứa Ngộ nghi ngờ, "Tử Mạt, anh không biết em đang nói gì, anh bị

thương nặng như vậy? Đó là một năm kia?"

Cô thở ra, "Chính là cái lần trong ngõ hẻm đó, anh chảy rất nhiều máu."

Hứa Ngộ phủ nhận nói, "Anh không có chảy máu, Tử Mạt, lúc anh đi,

phát hiện trên mặt đất có không ít máu, khi đó anh thấy máu là choáng, rất
nhanh liền hôn mê bất tỉnh, sau đó mới bị đưa đến bệnh viện, người thật sự
cứu em, là một người khác."

Không phải anh làm cho cô, anh không thể mưu toan gánh vác.

Cô nghe, trong óc trống rỗng, chẳng lẽ mình những năm gần đây, đều

luôn tính sai người, không phải Hứa Ngộ, vậy thì là ai?!

Hứa Ngộ nhìn cô sững sờ, đứng dậy, nói: "Tử Mạt, anh đi, có thể tiễn

anh một đoạn không." Đây là yêu cầu cuối cùng của anh.

Cô run lên, mới gật đầu, đưa anh ra ngoài cửa.

Trước khi anh đi, anh nói, "Tử Mạt, cám ơn em đã chăm sóc mẹ anh, bà

ấy đã nói với anh."

"Không cần cảm ơn." Chuyện cũ như khói, cô đã nhìn đạm.

Cố Tử Mạt đứng ở cửa, nhàn nhạt nhìn anh đi xa, mới thu hồi con ngươi,

phía sau có người đi tới, ghé bên tai cô nói, "Rất lưu luyến à?"

Cô gật đầu lại lắc đầu, "Em cũng không nói lên được, bây giờ là cảm

giác gì, cảm giác khi tiễn bước một vật, nhưng lại giống như đang nghênh
đón một vài thứ."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.