Cô có loại cảm giác mình tự tìm đường chết vậy, lúc này cô buồn như
đưa đám, nằm dài ra khắp cả giường.
Anh lại ôm chặt cô, nhưng lại bị cô đẩy ra, "Không cần, em phải dậy
rồi." Người tỉnh, dây thần kinh khắp người cũng bắt đầu trở nên nhạy cảm,
nơi da thịt sát nhau có loại cảm giác nóng bỏng mê người, cô chỉ cảm thấy
đủ loại không nên, liền vội vàng cách xa anh.
Người đàn ông thật sự không có ý muốn đứng dậy, anh không muốn lại
làm khó cô nữa, nằm lại chỗ cũ, nhỏm người dậy, thò người ra cúi đầu nhìn
cô chằm chằm.
Hôm nay tiếp xúc gần gũi, giờ phút này trên người cô vẫn là không một
vật che thân, Cố Tử Mạt đỏ mặt hai tay đan vào nhau che ở trước ngực, mắt
đen lúng liếng có chút xấu hổ nhìn anh.
Xuân ý mê người, nhưng không khỏi Phong Vũ.
Hai má đỏ bừng của Cố Tử Mạt nhanh chóng lan tràn đến cổ cùng bên
tai, cô vội vã cúi đầu, không cho anh nhìn khuôn mặt của mình, nhỏ giọng
nói, "Em cần mặc quần áo."
Anh không hề có ý định đứng dậy, cô đứng lên còn không được sao!
Đều nói sáng sớm là thời khắc đàn ông mạnh mẽ nhất, nhìn bộ dạng này
của anh, cô yên lặng cho rằng chính là cái chân lý này, cô không chắc mình
còn có thể lực ‘ một lần nữa ’, liền quyết định chạy trốn trước đã.
Người đàn ông cười cười, lấy tay lôi áo ngủ từ khe hở giữa hai người lên,
nhẹ nhàng đắp lên trên người Cố Tử Mạt, cúi người nghiêng đầu ở trên gối,
đưa tay vắt sợi tóc rũ xuống của cô ra sau tai, giọng nói dịu dàng khuyên
nhủ, "Thật xin lỗi, tối hôm qua làm em mệt, hôm nay em được nghỉ, nên
buổi sáng muốn em nghỉ ngơi nhiều một chút thôi."