Vốn dĩ ý định của Cố Tử Mạt là, theo tính tình của cô trợ lý nhỏ này, có
thể sẽ có phản kích, nhưng không nghĩ rằng, cô trợ lý nhỏ này lại chỉ đơn
giản, biểu lộ sự sợ hãi.
Cô cố ý dùng ngôn ngữ kích cô ta một lần nữa, "Có phải tôi quá bụng dạ
hẹp hòi hay không, có phải muốn châm chọc khiêu khích tôi, nhưng cái gì
cũng không dám nói hay không? Có câu nói rất hay, làm việc sai trái đều
phải trả giá, bây giờ cô đã tin chưa."
Cô trợ lý nhỏ này vẫn run rẩy, hàm răng cắn thật chặt, không nói gì.
Cố Tử Mạt chợt cảm thấy không thú vị, nhưng cái tát này vẫn phải cấp.
Tiến lên một bước, liền vung tới một cái tát.
Cô trợ lý nhỏ sau khi bị đánh, bụm mặt, cúi đầu, vẫn không hề nói một
câu.
Cố Tử Mạt không còn hứng thú, nhéo nhéo lòng bàn tay bị đau, liếc
Ninh Uyển một cái, liền đi ra ngoài.
Ninh Uyển lại đuổi theo, Cố Tử Mạt không biết Ninh Uyển có ý gì, "Cô
làm cái gì?"
"Tôi chỉ muốn nói cho cô biết một chuyện." Nụ cười trên mặt Ninh Uyển
tươi như hoa, đang tự tin nở rộ.
Cố Tử Mạt lui về phía sau một bước, cách Ninh Uyển một khoảng cách,
cân nhắc lời nói, nói: " Cô nói đi, tôi nghe ."
Thực ra thì cô càng muốn nói rằng, biết cô nói ra sẽ không là lời gì hay
rồi, nhưng tôi vẫn gắng gượng nghe một chút thôi.
Cô hiểu rất rõ loại phụ nữ như Ninh Uyển này, tính cách quá mạnh mẽ,
khó đối phó, làm cho người ta không thể nào xuống tay, giống như hiện tại.