LƯỢC GIẢNG KINH PHÁP BẢO ĐÀN - Trang 137

–Ông mỗi ngày phải đi chặt củi để có củi đun nước nấu cơm, đây là cái rìu,
phải chặt những thứ củi khô đem về. Lại nữa, mỗi ngày ông cần phải giã
gạo (thời đó giã gạo phải dùng chân đạp cối giã gạo).

Cứ như thế trải qua hơn tám tháng. Một ngày nọ Ngũ Tổ nhìn thấy Huệ
Năng đang đạp lúa, bèn nói với Huệ Năng:

–Ta nghĩ trí huệ và kiến giải của ngươi có chỗ dùng, nhưng lo có người
ganh ghét mà khởi tâm hại ngươi, cho nên cố ý không nói chuyện nhiều với
ngươi. Ngươi có hiểu nỗi khổ tâm của ta không?

–Con hiểu, vì thế con không dám đi đến pháp đường thưa chuyện với Hòa
Thượng, để tránh người khác chú ý đến hành vi của con cũng như sự quan
tâm và lòng từ bi của Sư phụ đối với con.

*

Một ngày kia, Ngũ Tổ bảo các môn đồ tề tựu lại mà dạy rằng: "Ta nói
cho chúng đệ tử rõ: Sự sống thác của người đời là việc lớn. Các ngươi
trọn ngày chỉ cầu phước điền, chớ chẳng cầu ra khỏi biển khổ sống
thác. Nếu tánh mình mê muội, thì phước nào cứu được!"

Giảng:

Một ngày nọ Ngũ Tổ Đại sư họp tất cả đồ chúng lại và nói với họ rằng:

–Việc trọng yếu nhất của người đời là sanh tử, bất luận các ông đã từng trải
qua sự vinh hoa phú quý như thế nào đi nữa, cũng không tránh khỏi cái
chết. Các ông cần phải biết sống như thế nào gọi là đáng sống và chết như
thế nào gọi là đáng chết. Nếu không hiểu rõ sanh tử, thì cuộc đời này có thể
nói là mê muội mà đến, mê muội mà đi. Các ông là những người tu hành,
mỗi ngày chỉ biết cầu phước báo nhân thiên mà không biết tu trí huệ, không
suy nghĩ biện pháp để thoát ly sanh tử, cứ mãi quay cuồng trong biển khổ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.