Huệ Năng đến Tào Khê, bị bọn ác tìm theo, nên phải lánh nạn trong đám
thợ săn nơi Tứ Hội, trải qua mười lăm năm, thường vì thợ săn tùy nghi
thuyết pháp. Bọn họ bảo giữ lưới, mỗi khi thấy cầm thú lọt vào đều thả ra
hết. Tới bữa ăn, gởi rau trong nồi thịt, có người hỏi thì trả lời: Chỉ ăn rau
luộc bên cạnh thịt mà thôi.
Một ngày kia nghĩ rằng: Đã đến lúc phải hoằng Pháp, không nên ẩn hoài",
liền ra chùa Pháp Tánh Quảng Châu, gặp Ấn Tông Pháp Sư giảng Kinh
Niết Bàn. Có hai vị Tăng tranh luận về nghĩa gió và lá phướn; kẻ nói gió
động, người nói phướn động, tranh cãi không ngừng, Huệ Năng chen vào
nói: Chẳng phải gió động, chẳng phải phướn động, mà là tâm các ông
động."
Cả chúng đều ngạc nhiên. Ấn Tông mời Năng ra ngồi trên Cao Toà, hỏi
những nghĩa lý thâm sâu, thấy Huệ Năng lời gọn mà đúng lý, chẳng do văn
tự.
Ấn Tông nói: Hành giả ắt chẳng phải người thường, lâu nay đã nghe Y
Pháp Huỳnh Mai về Nam, có phải là hành giả chăng?
Huệ Năng nói: Không dám."
Ấn Tông liền đảnh lễ, xin thỉnh Y Bát ra cho đại chúng xem.
Ấn Tông hỏi rằng: Sự phó chúc của Huỳnh Mai truyền thọ như thế nào?
Huệ Năng nói: Truyền thọ thì không, chỉ cần kiến tánh, chẳng cần thiền
định giải thoát.
Ấn Tông hỏi: Tại sao chẳng cần thiền định giải thoát?
Đáp: Vì đó là nhị pháp, chẳng phải Phật Pháp. Phật Pháp là pháp bất nhị.
Ấn Tông lại hỏi: Thế nào là Pháp Bất Nhị của Phật Pháp?