cùng là những pháp-tắc qui-định sự tiến-hóa của nó. Ấy chính là chủ-yếu
việc biên-soạn một quyển Việt-ngữ văn-pháp.
Tiếng ta là một thứ tiếng rất ít biến-hóa, cách đặt câu – cú-pháp – cũng
không phiền-phức, cho nên văn-pháp có thể giản-dị. Tuy-nhiên chúng ta
không nên bắt-chước hệt theo nội dung của bất-kỳ một quyển văn-pháp nào
để viết ra một quyển văn-pháp tiếng Nam. Mỗi ngôn-ngữ có một tinh-thần
riêng, không thể rập theo khuôn-mẫu của một ngôn-ngữ khác. Chúng ta phải
phát-xuất cái tinh-thần của tiếng ta trước đã, tức là suy-tầm cái bản chất và
những pháp-tắc sử-dụng của nó, rồi sau bằng theo đó viết ra một quyển văn-
pháp tiếng Nam, mới thật là hợp-lý vậy.