LƯỠI - Trang 102

Tôi nằm im.

– Tôi đã từng sống vì con bé.

Anh đang nói về người vợ cũ hay đứa con gái đã mất? Quen nhau khá

lâu rồi mà tôi vẫn chưa biết được bao nhiêu về đời tư của anh. Dẫu sao, chỉ
mong anh đừng nói rằng tôi khiến anh nhớ tới ai trong số họ.

– Tôi không có cơ hội để yêu cho trọn vẹn. Không đủ thời gian.

Anh đang nói về cô con gái.

– Cứ nói hết những điều anh muốn.

Anh ngạc nhiên.

– Bởi vì ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi đây. Sẽ về nhà. Đừng làm gì ở

nhà. Đừng gần gũi với em thế này nữa.

– … Ừ.

Tôi muốn gật nhưng không cử động được, vì anh lại áp mặt xuống, vai

thẳng ra, và chân hạ thấp, dán cả người vào tôi.

– Tôi muốn ghi nhớ sự trưởng thành của nó. Mỗi lần tắm cho con bé, tôi

lại nhét gót chân nó vào miệng mình. Lúc chưa biết đi, gót trẻ con còn chưa
nét lắm, bàn chân mềm nhũn quẫy trong khoang miệng gây nên một cơn
choáng váng chạy khắp người tôi. Bằng cách ấy tôi cảm nhận được sự sống
của nó, và tôi sống theo. Khi bàn chân nặng hơn trong miệng thì tôi nhận ra,
Ồ nó đã lớn bằng ngần này. Chân con bé không nhét vừa nữa lúc đầy tuổi.
To quá rồi. Nó bắt đầu tập đi. Tôi thấy mình như mất mát, nhưng nhìn con
bước đi, nhảy và chạy bằng đôi gót chân bắt đầu dày lên đó, tôi cũng rất
vui. Sự sống làm tôi hạnh phúc.

Tôi im lặng. Bốn ngày sau vụ bắt cóc, người ta tìm thấy xác cô bé năm

tuổi trong một miệng cống gần nhà.

– Hương vị thế nào?

Anh chưa hiểu.

– Gót chân con bé ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.