Vốn rất tích cực với chương trình chữa trị, Chú đã bắt đầu chơi cầu lông,
bóng bàn cùng các bệnh nhân khác, rồi tham gia cả các hoạt động nghệ
thuật như thư pháp hay origami. Tôi đâm nghi, Chú đang cố gắng trị liệu
thật hay chỉ đang điều chỉnh bản thân để thích nghi với môi trường, ngõ hầu
ở lại lâu dài trong bệnh viện. Một lần, tôi dò hỏi bằng giọng gợi ý, Chú có
muốn uống không? Như thể tôi sẵn sàng mang rượu vào nếu chú muốn.
Thất thần mất một lúc, Chú lắc đầu, Dĩ nhiên thi thoảng chú cũng thèm lắm,
nhưng nếu cơn khát trào lên thì chú sẽ đối thoạt với bản thân.
Đối thoại thế nào, tôi hỏi.
Chú tự hỏi, Điều gì sẽ xảy ra nếu mình không bỏ rượu?
Tôi nghiêm túc gật đầu. Có ba cấp độ trong quá trình điều trị – thải độc
cơ thể, rèn luyện ý chí, thích nghi xã hội – hình như Chú đã đạt đến cấp độ
thứ hai. Nhưng tại sao điều đó lại khiến tôi cảm thấy hụt hẫng và trống rỗng
như vậy?
Nếu còn cơ hội nói chuyện với vợ Chú lần cuối, tôi sẽ hỏi liệu thím có
thật lòng yêu Chú không. Tuy không hiểu tại sao thím lại tự sát, nhưng tôi
nghĩ bây giờ tôi đã biết nên nấu cho thím thế nào. Tôi rót một đốt tay dầu ô
liu vào chảo nóng để chiên cá chép đỏ. Xốt là hỗn hợp vang trắng và xúp
cá. Khi làm món gì lần đầu, tôi thường căng thẳng, nhưng không ngần ngừ
hay do dự. Tôi rải thêm a ti sô đã thái nhỏ vào chảo, để nó quăn giòn rồi
nêm muối và tiêu. Cuối cùng bày cá chép ra đĩa, trang trí bằng a ti sô, rưới
xốt lên trên.
Không. Vẫn thiếu thứ gì đó. Khi làm món mới, việc có cảm giác với nó
là rất quan trọng. Tôi nhìn chằm chằm vào con cá chép rồi gật đầu, đoạn
tìm cái hũ đựng hạt, đổ ra một ít hạnh nhân. Tôi gõ sống dao lên hạnh nhân
cho chúng tróc vỏ và thái thành từng lát mỏng theo cách vẫn làm với tôi.
Tôi rải hạnh nhân trắng quanh mắt con cá chép, lại nhặt nhãn cầu lấy ra
trước lúc thả cá vào chảo đặt về vị trí cũ. Cá mà mất mắt thì những người
sành ăn thậm chí chẳng buồn liếc nó lấy một lần. Trang trí hạnh nhân làm
nổi bật màu trắng của mắt cá. Nhãn cầu sáng và trong, thích hợp để làm