LƯỠI - Trang 152

– Tốt, mình nghĩ thế.

– Chiều qua mình có ghé Nove để uống một tách trà nhưng không thấy

cậu. Cậu đi đâu?

Chiều qua tôi đến khách sạn Shilla gặp ông Choe.

– Ông ấy hỏi liệu mình có muốn chuyển đến một căn bếp kiểu khác

không.

Mun Ju chưa hiểu ý tôi.

– Ông ấy sắp mở nhà hàng.

– Bếp trưởng sắp mở nhà hàng nữa á?

– Không. Ông Choe.

– Ông Choe của Mido?

– Ừ.

– Và thế là ông ta nhắm cậu?

Tôi không trả lời. Đó có phải là ý của ông ta? Ông Choe kể rằng đang dự

định cải tạo một quán rượu vang hai tầng thành một nhà hàng Ý. Địa điểm
rất tuyệt và lương cũng khá, ông lưu ý thế, tốt hơn nhiều so với mức tôi
nhận được ở Nove. Ông hứa sẽ gửi tôi ra nước ngoài học nấu ăn mỗi năm
một lần, mỗi lần một tháng. Đầu bếp nào khởi động ngày mới bằng cách gọt
hàng trăm củ khoai tây mà không mơ ước điều đó, và trừ phi mơ ước điều
hành nhà hàng của chính mình, thì đây là cơ hội tốt nhất – hiếm hoi nhất –
cho một người nấu ăn. Tôi mỉm cười với ông Choe. Ông nói, Tạm thời
chúng ta nên giữ kín việc này với Bếp trưởng, rồi liếm môi và thêm, Khi
bằng tuổi tôi, cô sẽ ao ước có đầu bếp. Một đầu bếp riêng.

Đầu bếp thường thích mẫu khách hàng thách thức được mình. Họ thờ ơ

với những người gọi bít tết chín hoặc thịt gà. Vào nhà Ý mà gọi thịt gà là
hạng chỉ ăn chứ không biết mình đang ăn gì. Còn gọi bít tết chín chứng tỏ
không có khả năng cảm nhận hương vị của thịt. Người sành ăn sẽ thích món
gì không có trong thực đơn. Họ chỉ ăn gà mái béo vùng Cornwall, gà trống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.