LƯỠI - Trang 155

– Chúng ta nên đi đâu?

Mun Ju vừa ngáp vừa đi vào nhà tắm. Tôi mở tủ bàn trang điểm lấy một

chiếc áo thun vải bông và quần ngủ, đặt sẵn lên bàn cho cô, lại nhặt cái túi
nặng trịch mà cô đã quăng bừa xuống nền nhà. Nấu nướng và Rượu vang số
tháng Bảy bung ra. Mun Ju có nói chuyên đề của số này là nước Ý. Tôi lật
nhanh qua các trang. Một năm mười một tháng làm việc quần quật từ sáng
tới đêm ở Nove rồi nghỉ tay vào tháng cuối cùng để đi loăng quăng khắp
nước Ý với mục đích duy nhất là ăn và học, ngẫm lại chẳng khác nào một
giấc mơ. Tay tôi bỗng dừng lật giở, rồi lùi lại vài trang.

Một gương mặt thân thuộc. Những người tôi quen.

Nước chảy rí rách trong nhà tắm.

Ở trang Phỏng vấn Đặc biệt, một người đàn ông ngồi trên quầy bếp dài

hình chữ U cùng một người đàn bà, cả hai mặc sơ mi trắng quần jean rất hài
hòa, cùng nở nụ cười rạng rỡ. Họ khoác vai nhau và chân như đang đung
đưa.

Tôi biết họ. Tôi thậm chí không thể đọc được nhan đề bài báo nữa.

Chắc hẳn nội dung là về trường học nấu ăn mới mở của Lee Se Yeon và

có lẽ cả về căn bếp hiện đại do kiến trúc sư trẻ tuổi Han Seok Ju thiết kế.
Tạp chí rơi khỏi tay tôi.

Mun Ju, gì thế này? Tôi lặng lẽ hỏi. Mun Ju bối rối đảo mắt như thể

đang cố trốn tránh điều gì, rồi nước mắt trào ra. Không không, tôi lắc đầu.
Đừng khóc, cứ nói cho mình biết. Nói sự thật đi. Mình không muốn là
người cuối cùng biết tin. Nói đi, Mun Ju.

Sự im lặng không kéo dài, mà trải rộng. Giống như những vòng sóng

trong ao khi hòn đá ném xuống, nó cứ tỏa mãi ra và lăn tăn khắp không
gian. Cuối cùng, tràn qua thân thể như một cơn co giật.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.