LƯỠI - Trang 35

vậy rau bina vẫn ngon nhất nếu làm theo cách của Bà, luộc sơ với nước
muối, cho tỏi, muối và dầu vừng vào rồi trộn bằng tay. Bếp trưởng thì chỉ
tước bỏ những lá già bên ngoài và phần rễ nào thô, không dùng dao thái mà
thả nguyên vào nồi hầm trên ngọn lửa riu riu. Anh chỉ nêm một nhúm muối
biển to hạt, như thế lá sẽ tươi và rễ thì hăng hắc, rất hợp vị với ức vịt nướng
đã tẩm nước ép rau bina. Bây giờ, lưu luyến nơi miệng người ăn không phải
là hương vị của miếng thịt ngồn ngộn kia nữa, mà là tính thanh thuần của rễ
bina non. Nhưng nếu đã quen ăn ngọt lừ, thì khó mà thích được vị ngọt dịu
của rau bina.

Như bê một chiếc hũ quý, tôi cẩn thận bưng ra cái đĩa bầu dục lớn màu

trắng, bên trên bày món ức vịt nướng rắc rễ bina, đặt nó lên bàn của nhiếp
ảnh gia và phóng viên. Phóng viên để kiểu tóc ngắn ôm và mái bằng, tai
đeo khuyên vàng rất to. Trong tất cả các bàn bên cửa sổ, đây là chỗ hứng
được ánh sáng tự nhiên tốt nhất. Không cần phải hỗ trợ bằng đèn, miếng
thịt vịt nâu và rau bina xanh non trông vẫn rất rực rỡ.

Tôi đợi đằng sau nhà hàng, tựa mình vào khung cầu thang kim loại, quay

mặt về phía lối đi. Phóng viên và nhiếp ảnh gia đẩy cửa kính bước ra cầu
thang sớm hơn tôi tưởng. Tôi đi vào, bàng hoàng. Chiếc đĩa trắng nằm
nguyên trên bàn bên cửa sổ như một bức tranh tĩnh vật, chứa ai động vào.
Tôi lao ra khỏi cửa và chạy xuống cầu thang.

– Đợi đã! – Tôi chạy hộc tốc về phía chiếc xe bấy giờ vẫn chưa rời khỏi

bãi, đập lòng bàn tay lên cửa xe. Nhiếp ảnh gia đang xếp đồ nghể vào hộp,
ló đẩu ra xem cổ chuyện gì.

– Này!

Phóng viên hạ kính cửa sổ bên ghế phụ lái xuống. Cô nhìn lên tôi, ánh

mắt thắc mắc.

– Bạn không thể chỉ chụp ảnh rồi đi như thế!

– Gì cơ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.