LƯỠI - Trang 37

Lúc nghe tôi thông báo sẽ quay vể Nove làm việc, Mun Ju không vui vẻ

gì. Cô muốn chúng tôi cùng đi du lịch, đến nơi nào rất gần cũng được,
nhưng tôi không muốn. Tôi không muốn đi đâu hết, bây giờ nhà bếp là nơi
khiến tôi an tâm và thảnh thơi nhất. Thứ tôi đang cần không phải là nghỉ
ngơi, mà là lao động.

– Ngày xửa ngày xưa, cứ sáng tinh mơ là các giống rau trồng, ví như củ

cải và cà rốt, lại tự kéo mình lên khỏi đất, đến đứng dàn hàng trước cửa nhà
của người nông dân, để ông ta chọn lấy những loại ưa thích. Nhưng một
hôm, người nông dân quá chén đến nỗi không dậy được, bèn xua đám rau
vể, bảo ngày mai hẵng quay lại. Tình hình ấy cứ tiếp diễn mãi, cuối cùng
đám rau phát giận tuyên bố với người nông dân rằng, Bây giờ chúng tôi sẽ
đâm rễ xuống đất. Nếu ông cần thứ gì đó, hãy tự ra mà nhổ lên.

– Nghe chẳng buồn cười tí nào.

– Người ta bảo rằng đó là khởi sinh của lao động.

– Thế hẳn cậu phải biết khởi sinh của nghỉ ngơi chứ hả? – Mun Ju đốp

chắt, không buồn hưởng ứng câu chuyện của tôi.

– Mình cần làm việc ngay, để mùa nào sẽ xong đúng việc mùa nấy – Tôi

đan các ngón tay vào nhau và giơ chứng lên cao quá đầu, như thể định trèo
núi mùa xuân để nhổ tỏi tầm dại, đinh lăng gai và cúc tây thật.

– Dẹp đi. Ý mình là, lúc này thì cậu có tâm trí nào mà làm việc? Cũng

may hai người còn chưa cưới nhau. Cũng may anh ta có lương tâm, để lại
cho cậu căn nhà không hề dây dưa.

Không phải là không dây dưa. Đúng như Mun Ju nói, chúng tôi chưa

cưới nhau. Nhưng có thứ gì đó khiến tôi vẫn không buông tay được, một
thứ không phải là ngôi nhà hay tài khoản ngân hàng.

– Mun Ju.

– Ừ

– Mình ổn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.