LƯỚI ĐIỆN TỬ THẦN - Trang 125

Một dấu hiệu khác nữa của sự sa sút nghiệp vụ chăng?
Dellray hất đầu bảo gã đàn ông ngồi xuống. Mặc bộ com lê đen tồi tàn,

Brent không mang nét gì đặc biệt, cằm hơi xị, cặp mắt nhìn thẳng bên dưới
mái tóc chải ngược ra đằng sau được xịt keo giữ nếp. Gã đeo chiếc kính gọng
thép đã lỗi mốt từ khi Dellray còn dùng gã. Nhưng chúng thiết thực. Nét đặc
trưng của William Brent.

Gã chỉ điểm ngồi bắt chéo chân và liếc mắt qua cái cây. Gã đi đôi tất dệt

họa tiết hình quả trám, đôi giày lười mòn xơ xác.

“Khỏe chứ, Fred?”
“Ừ. Lu bu.”
“Dạo trước ông lúc nào chả thế.”
Dellray không buồn hỏi xem tình hình Brent ra sao. Cũng chẳng buồn hỏi

xem hiện nay gã tên gì. Hay nghề nghiệp của gã. Hỏi chỉ lãng phí sức lực và
thời gian.

“Jeep. Cái đồ kỳ lạ, phải không?”
“Ừ.” Dellray nhất trí.
“Ông cho là nó sẽ tồn tại được bao lâu?”
Dellray im lặng, nhưng rồi thành thật trả lời, “Ba năm.”
“Đấy là ở đây. Nhưng nếu Atlanta xài lại, nó có lẽ sẽ tồn tại được ít lâu.

Nếu nó đừng trở nên ngu ngốc.”

Dellray được động viên khi nghe thấy điều này. Trước đấy, anh ta thậm chí

không biết được chính xác Jeep sẽ đi đâu.

“Vậy, Fred, ông biết bây giờ tôi là một người có công ăn việc làm. Chính

đáng. Tôi làm gì ở đây?”

“Vì cậu luôn luôn lắng nghe,”
“Lắng nghe à?”
“Tại sao tôi thích dùng cậu. Cậu luôn luôn lắng nghe. Và cậu nghe được

các chuyện. Có cảm giác rằng cậu vẫn nghe được các chuyện.”

“Về vụ nổ ở điểm đỗ xe buýt ấy à?”
“Ờ.”
“Trục trặc điện gì đó.” Brent mỉm cười. “Tin tức đưa như vậy. Tôi trước

nay vẫn luôn băn khoăn về nỗi ám ảnh của chúng ta đối với các phương tiện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.