LƯỚI ĐIỆN TỬ THẦN - Trang 308

Chương 52

Susan Stringer có khuôn mặt hình trái tim xinh xắn, giọng nói du dương. Hai
tính từ bật ngay ra là: dễ thương và ngọt ngào.

Tuy nhiên, ánh mắt cô nhanh nhẹn, đôi môi mím thậm chí khi mỉm cười,

đặc điểm phù hợp với một người phải xoay xở để di chuyển qua các con phố
New York chỉ bằng sức lực của hai cánh tay.

“Một ngôi nhà khu Bờ Tây Thượng có lối vào cho xe lăn. Chuyện hiếm

đấy.”

Rhyme mỉm cười đáp lại - tính anh vốn vẫn dè dặt. Anh có công việc phải

làm, và hầu như không bao giờ dính dáng đến nhân chứng. Lúc nãy, anh nói
với Sachs sẽ tự phỏng vấn Susan Stringer, tất nhiên chỉ là nói đùa.

Tuy nhiên, cô đã suýt bị Ray Galt sát hại - bằng một cách đặc biệt kinh

khủng - và có thể sẽ có thông tin hữu ích. Và nếu cô muốn gặp anh, như
Sachs đã thông báo, anh thấy điều này cũng chấp nhận được.

Susan gật đầu chào Thom Reston với cái nhìn thấu hiểu về tầm quan trọng

- lẫn gánh nặng trên vai - những nhân viên điều dưỡng. Anh ta hỏi cô có
muốn được phục vụ gì không, và cô trả lời không. “Tôi không ở lại lâu được.
Muộn rồi, và tôi cảm thấy không khỏe lắm.”

Gương mặt cô trông thất thần, chắc chắn là cô đang nghĩ về những khoảnh

khắc kinh khủng trong thang máy. Cô lăn xe tới gần Rhyme. Hai cánh tay
Susan rõ ràng vận động tốt, cô bị liệt hai chân và có lẽ đã gặp một chấn
thương vùng ngực, ở giữa hoặc phía bên trên lưng.

“Cô không bị bỏng à?” Rhyme hỏi.
“Không. Tôi không bị giật. Vấn đề duy nhất là khói, từ… từ mấy người

đàn ông ở trong thang máy với tôi. Một người bốc cháy.” Câu cuối cùng là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.