LƯỚI ĐIỆN TỬ THẦN - Trang 366

mẫm không. Bác sĩ có lẽ đã cho anh thuốc giảm đau. Hiện tượng tăng phản
xạ bao giờ cũng kèm theo đau đầu như khoan.

“Tốt. Cậu ta sẽ sớm về hả? Ron ấy?”
Một cái nhìn ngập ngừng hướng sang Thom.
“Bất cứ khi nào từ lúc này trở đi.” Sachs nói.
Bác sĩ Ralston nói, “Lincoln, tôi muốn anh nghỉ ngơi hết hôm nay.”
Rhyme do dự, nhìn xuống. Anh sẽ thực sự tuân theo một yêu cầu như thế

chăng?

Nhưng rồi anh nói bằng giọng khẽ khàng, “Tôi xin lỗi, bác sĩ. Tôi thực sự

không thể. Có một vụ án… quan trọng.”

“Về lưới điện ấy à? Bọn khủng bố ấy à?”
“Phải. Tôi hy vọng ông không phản đối.” Ánh mắt Rhyme hướng xuống.

“Tôi xin lỗi. Tôi thực sự phải giải quyết nó.”

Sachs và Thom nhìn nhau. Cái thái độ biết lỗi ấy không phải thái độ điển

hình của Rhyme, đấy là nói một cách lịch sự.

Và lại một lần nữa, sự yếu đuối bộc lộ trong ánh mắt.
“Lincoln, tôi biết nó quan trọng. Tôi không thể ép anh bất cứ việc gì.

Nhưng hãy nhớ lời dặn của tôi: Ngồi thẳng và tránh mọi áp lực lên cơ thể, từ
cả bên trong lẫn bên ngoài. Tôi nghĩ nếu bảo đừng căng thẳng thì chả có tác
dụng. Khi vẫn chưa tóm cổ được thằng điên này.”

“Cảm ơn. Và cảm ơn cậu, Thom.”
Anh chàng phụ tá chớp chớp mắt, lo lắng gật dầu.
Tuy nhiên, Rhyme lại ngập ngừng, nhìn xuống. Không phi sang phòng thí

nghiệm kiêm phòng khách bằng hết tốc lực của chiếc Mũi tên Dông bão như
thông thường vẫn làm. Thậm chí khi cửa trước ngôi nhà mở ra và họ có thể
nghe thấy tiếng Pulaski cùng các kỹ thuật viên khám nghiệm hiện trường vội
vã đưa chứng cứ vào, Rhyme vẫn ở nguyên vị trí, đăm đăm nhìn xuống.

“Li…” Sachs thốt lên và ngừng lại - không vi phạm sự duy tâm của họ.

“Rhyme? Anh muốn sang phòng thí nghiệm không?”

“Có, tất nhiên.”
Nhưng vẫn đăm đăm nhìn xuống. Không động đậy gì.
Lo lắng, Sachs tự hỏi phải chăng anh bị lên cơn bệnh nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.