LƯỚI ĐIỆN TỬ THẦN - Trang 369

hầm.”

“Mày bước lên và bị giật à?”
“Tao nghĩ thế. Mẹ kiếp. Và mày ấn các nút SANG ĐƯỜNG bằng sắt ở

ngã tư ấy. Thôi xong. Mày đã trở thành nạn nhân.”

“Hắn làm thế để làm gì?”
“Đếch đứa nào biết được… Cái ghế điện ấy, mày sợ vãi đái ra và tóc mày

bốc cháy. Mày biết không hả? Lửa, đôi khi nó là thứ giết chết mày. Thiêu
chết mày luôn.”

“Hầu hết các bang bây giờ đều tiêm thuốc độc,” Stipp cau có nói. “Người

ta chắc vẫn sợ vãi đái.”

R.C. đang nhìn Janie trong chiếc sơ mi ôm sát và cố nhớ xem khi nào vợ

gã sẽ đến lấy tiền đi mua thực phẩm thì cánh cửa mở ra, hai người bước vào.
Hai người mặc đồng phục của nhân viên vận chuyển hàng hóa, có lẽ là nhân
viên ca sớm, tốt thôi, vì họ sẽ tiêu tiền bây giờ khi ngày làm việc của họ đã
kết thúc.

Rồi ngay lập tức theo chân họ, một lão vô gia cư cũng xông vào.
Cái lão da đen, quần áo bẩn thỉu, vừa vứt chiếc xe mua hàng toàn chai

rỗng, hộp rỗng ngoài vỉa hè, nửa đi nửa chạy vào đây. Lúc bấy giờ lão đang
xoay lưng, nhìn chằm chằm ra qua cửa sổ, gãi chân.

Rồi gãi mái đầu bên dưới chiếc mũ lưỡi trai tanh tưởi.
R.C. nhận được ánh mắt của gã phục vụ quầy bar và lắc đầu bảo không.
“Này, ông kia,” Stipp gọi. “Cần gì?”
“Ngoài kia có cái gì đó kỳ quặc nhỉ.” Lão lầm bầm. Lão tự nói với mình

một lúc. Rồi lão nói to lên, “Mình đã trông thấy cái gì đó. Mình không ưa
nó.” Và phá ra cười the thé, mà R.C. nghĩ chính cái cười này khá kỳ quặc.

“Ờ, thôi, mang cái gì đó ra ngoài đi, ok?”
“Thấy không?” Câu hỏi không dành cho ai.
“Thôi nào, ông bạn.”
Nhưng lão loạng choạng đi đến quầy bar, ngồi xuống. Mất một lúc lục lọi

ra vài tờ tiền ướt át và cả tấn xu. Lão đếm những đồng xu rất cẩn thận.

“Xin lỗi, ông. Tôi nghĩ ông uống đẫy rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.