LƯỠI GƯƠM CỦA THẦN SHIVA - Trang 162

Gút thắt trong lồng ngực Brenthoven lại chặt thêm. “Biết cái gì?”
“Cuộc không chiến diễn ra trước đây khoảng một giờ.” Bà ta nói. “Hai

chiếc F-18 từ tàu sân bay của quý vị bị hai phi đội tiêm kích Trung quốc tấn
công. Tôi không rõ thiệt hại bên phía Trung quốc ra sao, nhưng tôi biết một
chiếc máy bay của quý vị bị tiêu diệt. Tôi nghĩ là chiếc kia bị thiệt hại, nhưng
tôi chưa được thuyết trình chi tiết.”

Brenthoven lắc đầu. “Không thể nào đâu, thưa bà đại sứ… Gita. Nếu có,

tôi đã được thông báo rồi.”

Hắn mò mẩm tìm chiếc điện thoại di động và móc nó ra từ túi quần. Nó bị

tắt. Pin đã cạn hay phần mềm đã kích hoạt lại, hay cái gì đó. Chuyện gì xảy ra
cho nó không quan trọng. Cái quan trọng là cái vật khốn kiếp này đã tự tắt đi
rồi.

Nó đã tắt đi bao lâu rồi nhỉ? Hắn đã mất liên lạc bao lâu rồi? Có lẽ hiện

giờ đang có một nhóm nhân viên tại căn nhà của hắn và chắc họ đã thử điện
thoại cho hắn cả năm chục lần rồi. Cả ở nhà lẫn máy di động của hắn nữa.
Thế nhưng, nó lại nằm im rơ trong túi hắn như một khối sắt vô dụng.

Hắn nhấn mạnh vào nút bật máy và chiếc di động bắt đầu quá trình kích

hoạt. Không chờ nó hoàn tất quá trình, hắn cũng đã biết mình sẽ thấy gì rồi. Ít
nhất là hai chục bản thư thoại và cũng chừng ấy tin nhắn.

Mẹ nó! Mẹ nó!
Hắn đứng bật dậy. “Cho tôi xin lỗi, Gita. Tôi phải đi đây.”
Bà đại sứ cũng đứng dậy theo. “Đương nhiên rồi, Gregory. Anh bận việc

mà.”

Giọng bà đanh lại. “Nhưng đừng quên lời tôi vừa nói. Bốn mươi tám giờ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.