LUÔN CÓ NGƯỜI ĐỢI ANH - Trang 301

Trái tim Điền Điền lập tức như muốn nhảy lên, chẳng bận tâm đến việc

trả lời, cô chạy ra cửa sổ nhìn. Cùng vị trí hôm qua, bóng người đổ dài dưới
ánh đèn đường đang ngẩng lên nở nụ cười. Nụ cười đó hòa trong ánh vàng
của đèn đường giống như một bông hoa hướng dương sáng ngời tuyệt đẹp.

Điền Điền quay đầu lại định chạy ra ngoài, lập tức nhìn thấy mẹ mình

đang đứng ở cửa với ánh mắt sắc như diều hâu: “Có phải Liên Gia Kỳ lại
đến không?”

“Vâng ạ. Mẹ ơi, con xuống nhà một lát.”

Điền Điền vừa nói vừa chạy ra ngoài. Vội quá nên cô cũng chẳng kịp

hay đôi dép đang đi trong nhà ra. Sáng sớm, Liên Gia Kỳ mới bay đi Hồng
Kông, tối lại bay về. Anh vì mình mà phải vất vả khổ sở, điều này khiến cô
cực kỳ cảm động, cũng cực kì hạnh phúc, chỉ hận không thể lập tức chắp
cánh bay xuống lầu, bay đến bên anh.

“Đợi đã! Điền Điền, con gọi cậu ấy lên lầu đi. Mẹ có việc muốn nói với

cậu ấy.”

Điền Điền vội “vâng” một tiếng, bóng người đã mất hút sau cánh cửa.

Vừa chạy xuống lầu, như chim yến bay vào rừng, Điền Điền lao vào vòng
tay Liên Gia Kỳ. Vòng tay anh rộng rãi và ấm áp, cô có cảm giác như mình
đang ở trên thiên đường trong truyền thuyết. “Sao anh lại đến thế? Bay đi
bay lại như vậy vất vả lắm!”

“Không sao. Ngồi trên máy bay cũng có thể nghỉ ngơi được. Không mệt.

Em mặc bộ đồ ngủ này thật đáng yêu!”

Bị Liên Gia Kỳ nói vậy, Điền Điền mới phát hiện ra là mình đã mặc đồ

ngủ xuống lầu. Nghe nói anh đến, cô mừng vui chỉ biết lập tức lao xuống,
chẳng kịp để ý gì cả. Cô thẹn thùng, vội lấy tay chải lại tóc, thầm nghĩ chắc
tóc không rối bù chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.