LUÔN CÓ NGƯỜI ĐỢI ANH - Trang 32

cười nói: “Tên tôi rất dễ nhớ. Bố tôi nói lúc tôi sinh ra, trời vừa hửng sáng
nên đặt tên tôi là Khởi Minh.”

“Cái tên này hay thật đấy! Khởi đầu ngày mới.”

“Cảm ơn lời giải thích của cô. Tôi rất thích nó. Vậy tên Diệp Điền Điền

của cô là thế nào? Nó có điển tích gì không?”

Nụ cười của Điền Điền đông cứng lại. Tên cô là do bố đặt cho. Khi cô

chưa sinh ra thì ông đã nghĩ sẵn cái tên này rồi. Khi đó, công viên gần nhà
cô có một hồ sen, cuối xuân đầu hè đều nở rộ. Mỗi khi mặt trời lặn, bố cô
thường dẫn mẹ cô khi đó đang mang thai đi dạo trong công viên. Lần nào
họ cũng ngồi bên hồ sen. Hồ sen ngát xanh vô tận, tầng tầng lớp lớp phủ
trên mặt nước. Đặc biệt, màu xanh này lại rất đẹp. Bố cô liên tưởng đến bài
thơ cổ “Giang Nam” trong Hán Lạc Phủ thi tập:

Giang Nam khả thái liên

Liên diệp hà điền điền (1)

“A Quyên, sau này, nếu chúng ta có con gái thì lấy cái tên này nhé!Gọi

là Diệp Điền Điền. Vừa hay anh họ Diệp, em họ Điền. Cái tên Điền Điền
này bao hàm cả họ của hai chúng ta, lại đầy ý thơ nữa. Em thấy thế nào?”

Đương nhiên Điền Quyên không có ý kiến gì. Bà cũng thích cái tên này.

Thế là tên đứa con gái tương lai được họ quyết định ngay từ sớm như vậy.
Khi hoa sen đua nhau nở thì Điền Điền cũng chào đời. Một cô bé xinh đẹp
trắng như tuyết, non nớt như một nụ sen khiến đôi vợ chồng họ vui mừng
khôn xiết.Khi Điền Điền bắt đầu bập bẹ thì bố cô dạy cô học thuộc bài thơ
liên quan đến tên của chính mình:

Giang Nam khả thái liên

Liên diệp hà điền điền

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.