LƯU LUYẾN KHÔNG QUÊN - Trang 39

Lệ Trọng Mưu nhìn miệng cô, nhìn mắt cô, cũng cười : “Cho đến bây

giờ, mục tiêu chính của anh vẫn là hạ gục ông ta. Anh đã thanh công nhưng
lại chẳng thấy vui vẻ gì.”

“…”

“Anh từng nếm qua tư vị thống hận chính cha đẻ mình. Tư vị ấy không

dễ chịu đâu. Anh không muốn con trai anh giống anh.”

Mỗi phép ẩn dụ trong lời anh cô đều nghe được. Nhưng cô không cam

lòng. Song lại không thể để cho anh phát giác. Đành giả vờ ngây ngốc: “Tại
sao anh lại nói với em điều này?”

Lệ Trọng Mưu chỉ cười mà không lên tiếng. Hôn nhẹ lên mắt cô. Người

phụ nữ này quá thông minh, muốn cùng anh diễn kịch sao. Nói đến thủ
đoạn, cô đâu thể là đối thủ của anh chứ. Anh thoáng trầm mặc, cô liền kìm
nén không được: “Eric, anh… anh muốn cưới cô ta sao?”

Anh ra sức nhấn eo của cô. Cánh tay mạnh mẽ bóp lấy khuỷu tay cô,

Trương Mạn Địch hơi đau. Anh nói: “Anh chỉ muốn lấy lại con trai mình.”
Nói xong anh buông cô ra.

Trương Mạn Địch nhảy xuống bàn, ngầm cười khổ. Anh đúng là một

chuyên gia đàm phán xuất sắc. Đến nửa chữ “Không” cô cũng không thốt
lên được.

Anh cưng chiều cô, cho cô danh cùng lợi. Nhưng cũng muốn cô nhớ cho

kỹ, cô thuộc về anh, còn anh, không thuộc về cho cô. Trương Mạn Địch vô
số lần tự hỏi chính mình, người như vậy, thật sự hiểu được cái gì là tình yêu
sao? Liệu rằng có thể có một ngày, anh cũng bất chấp tất cả để yêu một
người hay không? Không biết tại sao lúc này, Trương Mạn Địch trong đầu
đột nhiên hiện lên một người, Ngô Đồng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.