Ngô Đồng trở lại phòng ngủ của Đồng Đồng. Thằng bé có mùi thơm rất
ngọt, đang ngủ say, giường rất lớn, bốn góc đều là đồ chơi ô tô đủ loại.
Cô ngắm nhìn con trai cho đến khi tỉnh táo, hôn trán con, cô nằm trên
góc giường còn lại. Cô nên giải thích với con thế nào, nói với con bây giờ
cô rất đau khổ ư…
Ánh mặt trời ban ngày xuyên qua tấm rèm chiếu vào, Lệ Trọng Mưu mở
to mắt. Đầu anh như muốn nứt ra, là hậu quả của say rượu.
Vươn tay sang bên cạnh mò mẫn, trống trơn. Lệ Trọng Mưu vỗ trán ngồi
dậy, cả mi mắt và thân thể đều trùng xuống, hơi thở hỗn loạn, anh đi ra khỏi
phòng ngủ, phòng khách, thư phòng, phòng tắm, không có người.
Rửa mặt xong, anh liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ để bàn, còn chưa tới 8
giờ.
Lệ Trọng Mưu day day huyệt thái dương, vào phòng thay đồ. Trong đó
có người, là người giúp việc. Lát sau anh mới nhận ra họ đang làm gì.
Đóng gói hành lý.
Hành lý của Ngô Đồng.
Cơ thể Lệ Trọng Mưu cứng ngắc, giọng anh như con dao nhọn: “Sao lại
thế này?”
Người giúp việc bị Lệ Trọng Mưu quát, cả người run bần bật, giọng nói
cũng run rẩy: “Cô, cô Ngô bảo tôi thu xếp hành lý của cô ấy…”
Nghe thấy giọng Lệ Trọng Mưu vang lên phiền muộn: “Cô ấy sao rồi?”
Người giúp việc giật mình, chưa kịp mở miệng, Lệ Trọng Mưu đã bước
nhanh ra khỏi đó.