LỤY TÌNH - Trang 104

Văn lại cưới nàng . Rõ ràng là trong mắt anh ta, nàng chỉ là cái bóng của
Bích Khuê mà thôi.
Thật ra nàng đã tự hứa là sẽ làm một người vợ tốt . Dẫu không thương
nhưng đã là vợ chồng rồi . Trường Giang không hề muốn có điều gì đáng
tiếc xảy ra. Nhưng bây giờ xem ra rất khó, khi mà giữa hai người không có
một chút tình cảm thân thiện nào ..
Lúc nàng và Thiện Văn vào tới phòng ăn thì đã thấy bà Quỳnh cùng với bé
Khả Kỳ ngồi ở đấy, con bé vẫn không thèm nhìn Giang lấy một lần.
Bà Quỳnh lên tiếng :
- Ta đã phải ngồi đây chờ đến mười lăm phút rồi đấy !
Thiện Văn khẽ liếc sang Trường Giang như muốn bảo đấy là lỗi của nàng .
Chàng đáp :
- Xin lỗi mẹ, lần sau chúng con sẽ đúng giờ hơn.
- Thôi, ngồi xuống đi, đã trễ lắm rồi.
Người làm bưng thức ăn lên bằng những chiếc khay bằng bạc . Trường
Giang lúng túng khi phải sử dụng muỗng nĩa . Nàng làm rơi bộ đồ ăn
xuống nền gạch đánh xoảng . Bà Quỳnh cau mày :
- Sao vậy, không quen à ?
Giang xấu hổ cúi đầu :
- Dạ...
Bà Quỳnh thở dài :
- Mẹ nghĩ con phải tốn rất nhiều thời gian để mà dạy bảo cô vợ trẻ của
mình đấy, Thiện Văn ạ.
Trường Giang nghe má mình nóng ran. Không khí trong gia đình này rõ
ràng là không phù hợp với một cô bé còn thích những trò trẻ con như nàng.
Cuối cùng rồi bữa ăn nặng nề cũng trôi quạ Lúc trở về phòng riêng, Thiện
Văn có vẻ mệt mỏi, nhưng chàng vẫn nói :
- Em hãy qua với Khả Kỳ một chút . Điều mà anh mong muốn nhất bây giờ
là em và bé Khả Kỳ thuận với nhau.
Trường Giang mừng như bắt được vàng . Nàng đang lo sợ phải gần gũi với
Thiện Văn, mặc dù biết rằng điều ấy rồi cũng xảy ra, nhưng kéo dài được
bao nhiêu là hạnh phúc bấy nhiêu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.