LỤY TÌNH - Trang 106

Lê Duy Phương Thảo

Lụy Tình

Chương 18

Lúc nàng trở về thì Thiện Văn đã ngủ rồi . Chàng nằm nép sang một bên, ở
giữa để một cái gối, cái gối dài như muốn phân chia ranh giới vậy . Trường
Giang ngạc nhiên nhưng không dám lên tiếng sợ Thiện Văn thức giấc.
Nàng đứng như thế thật lâu rồi khẽ khàng nằm xuống giường . Giọng Thiện
Văn đột ngột vang lên làm nàng giật mình :
- Cô không cần phải lo sợ.
- Anh... - Nàng lắp bắp - Anh chưa ngủ sao ?
Thiện Văn bỗng ngồi dậy, chàng nhìn Trường Giang một lúc rồi nói :
- Tôi chờ em để nói chuyện, một câu chuyện chắc chắn sẽ làm em hài lòng.
- Anh nói đi, đừng có úp mở nữa.
- Tôi nhớ có lần em hỏi vì sao tôi lại cưới em.
Trường Giang nép vào góc giường, vòng tay quanh ngực như muốn che
chắn trước cặp mắt sáng rực của Thiện Văn.
- Bây giờ tôi trả lời cho em đây. Thứ nhất vì tôi biết em không có yêu tôi.
Thiện Văn đứng lên đi lại trong phòng :
- Em ngạc nhiên lắm phải không ? - Rồi chàng nói luôn - Trong lòng tôi
vĩnh viễn không ai có thể thay thế được Bích Khuê - Nhưng tôi không thể
suốt đời không cưới vợ được, thứ nhất là con tôi cần có một người mẹ, mà
điều ấy thì tôi tin ở em, em nhất định sẽ là một bà mẹ tốt . Thứ hai vì tôi
làm theo ý muốn của mẹ . Thứ ba, tôi là một người đàn ông có địa vị, tôi
không thể nào sống độc thân suốt đời.
Thiện Văn dừng lại nhìn nàng một lúc, rồi nói tiếp :
- Tôi biết em không yêu tôi, em vì mẹ mà chấp nhận cuộc hôn nhân này và
em từng có bà dì ghẻ ác độc, ngần ấy lý do đã khiến tôi chọn em. Trường
Giang, em có đồng ý đóng vai vợ chồng với tôi không ?
- Anh... nãy giờ những điều anh nói hoàn toàn là sự thật ?
- Phải . Em không phản đối chứ ?
- Dĩ nhiên rồi . Nhưng mà anh có thay đổi quyết định không ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.