LỤY TÌNH - Trang 115

nằm lại đây . Cha và Trường Giang ôm nhau khóc giữa tiết trời đông giá
lạnh . Thiện Văn đứng bên cạnh họ và xa xa , Tuấn Kiệt lặng lẽ như một
chiếc bóng đơn côi.
Xe dừng lại , Trường Giang bước xuống lạnh lùng đi trước vào nhà . Qua
mất đêm không ngủ , nàng giờ đây trông rất mong manh và yếu đuối .
Thiện văn vội vàng đuổi theo sau bước chân khập khiễng khiến chàng
không thể nào đuối kịp Trường Giang
Đứng trước mặt mẹ chồng , Trường Giang nói trong tư thế hiên ngang , đầu
ngẩng cao đầy vẻ ương bướng :
- Con không biết mẹ nghĩ sao về cái chết của mẹ con khi mà chính sự hà
khắc cùa mẹ đã làm cho mẹ con của con không được nhìn mặt nhau lần sau
cuối.
Lần đầu tiên bà Quỳnh mới nhìn thấy bản lĩnh cứng cỏi của Trường Giang .
Tưởng là bà sẽ giận dữ lắm , nhưng không , bà nhẹ giọng :
- Đó là lỗi của tôi.
Trường Giang nghẹn ngào :
- Lỗi của mẹ... Liệu câu nói ấy có thể cho mẹ về lại với con không ?
Thiện Văn xen vào khi chàng khập khiễng đi vào nhà:
- Nhưng không có nghĩa là mẹ tôi đã hại mẹ em chết.
- Đến như vậy anh và mẹ anh mới hài lòng hay sao chứ ?
Thiện Văn gằn giọng :
- Em đừng có hỗn . Chính mẹ đã gọi điện thoại bảo tôi hủy bỏ chuyến bay
để mà trở về đây . Em đừng có lúc nào cũng mang nặng ác ý với chúng tôi.
Câu nói của Thiện Văn có làm cho Trường Giang cảm thấy hối hận , cộng
thêm thái độ im lặng nhận lỗi của bà Quỳnh làm cho nàng nguôi ngoai
niềm đau đớn trong lòng.
Lúc Trường Giang đi rồi , Thiện Văn lên tiếng :
- Xin lỗi mẹ , vợ con...
Bà Quỳnh khoát tay :
- Là do mẹ không đúng . Mẹ đang tự hỏi mình đúng hay sai khi mà cứ mãi
đem hình bóng của Bích Khuê ra so sánh với vợ con.
Thiện Văn cũng vậy , chính chàng cũng đang tự hỏi lại lòng mình , phải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.