LỤY TÌNH - Trang 121

Lê Duy Phương Thảo

Lụy Tình

Chương 19

Những ngày sau đó , tuy rằng nàng không còn bị hạ nhục bởi hình ảnh Bích
Khuê nữa nhưng tình cảm giữa nàng và bà Quỳnh vẫn không hề tốt hơn .
Nàng cứng cỏi nên đối với bà ra , nàng rất lạnh lùng . Còn bà Quỳnh , tuy
đã có hối hận nhung không nói ra , bà chờ Trường Giang phải tỏ thái độ
nhân nhượng trước.
Nàng đang ngồi suy nghĩ bâng quơ thì con bé Khả Kỳ chạy tới :
- Dì ơi dì , dì đưa con đi chơi đi dì.
- Không được đâu , bà nội la chết . Con không nhớ lần đi chơi trước sao ?
- Chúng ta không đùa trên cỏ nữa , bà nội sẽ không mắng đâu.
- Nhưng mà bà nội không có thích chúng ta đi chơi Khả Kỳ ạ !
Con bé cúi đầu , nước mắt chảy dài trên má , giọng nó thật buồn :
- Bà nội nói thương con nhưng bà có bao giờ chơi với con đâu . Cha cũng
vậy , cha nói yêu con nhưng người lúc nào cũng bận rôn công việc . COn
suốt ngày cứ bị nhốt trong ngôi nhà này , buồn muốn chết luôn.
Thật là tội nghiệp cho con bé quá chừng , Trường Giang ôm nó vào lòng :
- Thôi được rồi, bé con ạ ! Dì sẽ đưa con ra ngoài chơi !
- Dì nói thật hả dì ?
- Thật chứ . Con chờ dì thay đồ đã nhé.
- Hoan hô dì ! Con biết mà , chỉ có dì là thương yêu con nhiều nhất.
Sau cái chết của me , Trường Giang rất buồn , cho nên có thể nói lần đi
chơi này cả nàng và bé Khả Kỳ cùng hứng thú như nhau . Nàng đưa con bé
vào công viên đến Đầm Sen rồi lại qua hồ Kỳ Hòa , vào Thảo Cầm Viên
ngắm hươu , ngắm vượn , ra bến Bạch Đằng ăn kem dừa . Mãi cho đến tận
chiều tối , Trường Giang mới tuyên bố :
- Chúng ta về thôi Khả Kỳ ạ !
- Con không co muốn về.
- Con nhìn xem , trời đã tối rồi kìa . Chắc chắn về giờ này chúng ta sẽ bị
mắng , phải ráng chịu đấy cô bé ạ !

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.