Đêm đó bỗng dưng Thiện Văn không ngủ trên giường như mọi khi , chàng
vừa lui cui dọn xuống nền gạch vừa hỏi :
- Từ trước tới nay em không hề sợ tôi sẽ... sao ?
Trường Giang trả lời rất thật :
- Bởi vì tôi biết tình cảm của anh đã nguội lạnh mất rồi . Có chăng nó chỉ
sống dậy khi người vợ yêu quý của anh trở về.
- Còn tôi , tôi bắt đầu cảm thấy không an toàn nữa . Trường Giang , tôi nói
cho em biết , em càng lúc càng làm cho tình cảm trong tôi sống dậy đó.
Nàng nhìn vào mắt Thiện Văn , hoảng sợ khi biết rằng anh ta nói thật : -
Vậy thì tôi cần phải đề phòng mới được.
Thiện Văn thở dài . Chàng không hiểu tại sao mình lại nói ra sự thật ấy .
Phải chăng cho đến bây giờ , Bích Khuê vẫn còn la một ảnh hưởng lớn lao
trong đời chàng . Bích Khuê ơi , cho đến bao giờ tôi mới quên được hình
dáng em đây !
Trường Giang đau đớn nhìn cảnh vắng lặng của gia đình nàng . Mãi một
lúc chị Thúy mới từ nhà sau bước lên . Thấy nàng chị mừng rỡ :
- Cô Giang , cô mới về hả ?
- Em mới về . Nhà cửa sao mà vắng lặng quá vậy chị ?
- Bà Tuyết Mai và hai đứa con đi suốt ngày . Ông chủ thì cứ ở mãi trong
phòng , nhà này mỗi lúc càng thêm quạnh quẽ , cô Giang à ?
- Cha em dạo này có khỏe không chị ?
- Ông chủ ăn rất ít cho nên nhìn ông thấy sa sút . Còn bà Tuyết Mai thì mỗi
lúc càng thêm quá quắt , nếu không vì ông chủ , tôi nghỉ việc từ lâu rồi cô
Giang à !
- Chị ráng săn sóc cho cha em , đợi một thời gian nữa em sẽ trở về.
- Cô và cậu Văn cùng về đây à ?
- Không , tới chừng đó rồi chị sẽ biết . Bây giờ em lên thăm cha một chút.
Giang không tìm thấy cha trong phòng của người . Nàng sang phòng mẹ , ở
đó Giang bắt gặp cha đang thẫn thờ nhìn vào khung ảnh của mẹ trên bàn
thờ . Nàng xúc động gọi:
- Cha...
Ông Định quay lại Giang sững sờ khi nhìn thấy gương mặt thay đổi đến