LỤY TÌNH - Trang 127

không ngờ của cha.
Nàng nghẹn ngào :
- Sao cha lại ra nông nỗi này chứ ?
- Trường Giang ơi , mẹ con đã bỏ cha ra đi vĩnh viễn rồi.
Trường Giang không kềm được xúc động , hai cha con ôm nhau khóc
nghẹn ngào . Trên bàn thờ , khói hương quyện vào nhau nghi ngút . Giọng
cha hòa trong tiếng nấc nghẹn :
- Cha đã hủy hoại cả cuộc đời của mẹ con . Làm cho gia đình chúng ta
mười mấy năm sống trong đau khổ . Trường Giang ơi , cha hận mình , hận
mình quá đi thôi.
- Nhưng mà mẹ đã không trách cha...
- Nhưng cha không thể tự tha thứ cho mình.
Trường Giang rời khỏi tay cha , trịnh trọng nói :
- Bằng cách tự nhốt mình ở đây ư ? Cha sai rồi , mẹ nhìn thấy cảnh này ,
người không có yên lòng đâu.
- Chứ con biểu cha phải làm sao bây giờ ?
- Con muốn cha phải chấn chỉnh gia đình . Bà Tuyết Mai không phải là
người tốt , cha cần phải lưu ý nhiều mới được.
- Cưới Tuyết Mai , đó chính là sai lầm lớn nhất trong đời của cha.
Trường Giang cười buồn :
- Mẹ nghe được câu nói này , chắc người sẽ vui lòng lắm.
Ngày hôm đó Trường Giang ở lại với cha cho tới chiều . Khải Bình và Khải
Hoàn có về nhưng bà Tuyết Mai thì vẫn không thấy.
Trước khi ra về , Trường Giang quyết định nói với cha về chuyện Tuyết
Mai :
- Hôm qua con bắt gặp bà ta đi với một người đàn ông , nhà ông ta ở số...
Con nghĩ cha cần phải chú ý chuyện gia đình nhiều hơn mới được. Ông
Định nhìn con gái nói :
- Con bây giờ có vẻ trường thành lắm rồi . Thế con và Thiện Văn sống thế
nào , hai đứa có hạnh phúc không ?
- Điều mà con quan tâm nhất bây giờ là sức khỏe của cha . Cha phải ăn
nhiều , ngủ nhiều một tí và nhất là phải cạo râu đi . Để như thế này , trông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.