LỤY TÌNH - Trang 129

mà thôi . Nằm dưới nền gạch , Thiện Văn gác tay lên trán , suy nghĩ miên
man về hoành cảnh hiện tại của mình . Cuối cùng , chàng nói :
- Bé Khả Kỳ càng ngày càng quyến luyến em đó Trường Giang.
Trường Giang cũng không ngủ được , hình ảnh lúc chập tối của Khả Kỳ
làm nàng xúc động cho đến tận bây giờ.
Nàng đáp :
- Anh hãy tìm cách nói dần cho con bé hiểu.
Thiện Văn giả vờ hỏi :
- Anh phải nói làm sao bây giờ ?
- Cha tôi lúc này rất cô đơn , người rất cần có tôi ở bên cạnh.
- Cha em còn có bà Tuyết Mai và hai đứa con trai kia mà
- Họ không phải là người để ông tâm sự . Thiện Văn , chúng ta cần phải tìm
cách nói với bé Khả Kỳ mới được.
- Khó lắm , con bé chắc chắn là không có thể chấp nhận đâu !
Trường Giang hơi bực :
- Vậy thì tự tôi sẽ nói với nó.
Im lặng một lúc , Thiện Văn chợt hỏi :
- Chẳng lẽ sống trong gia đình này bấy lâu em không có một chút quyến
luyến nào sao ?
Không có tiếng trả lời , Thiện Văn biết là nàng giả vờ ngủ.
Ông Định ném cuốn sổ chi tiêu trong gia đình tới trước mặt bà Tuyết Mai ,
ông gằn giọng :
- Em mới nắm giữ tiền bạc không đầy một tháng tại sao lại có sự hao hụt to
lớn như thế này ?
Bà Tuyết Mai tái mặt , nhưng lập tức điềm tĩnh :
- Là do bà vợ yêu quý của ông tiêu hao chứ không phải tôi.
- Em nói dối ! Thật là không biết xấu hổ khi đổ lỗi cho người đã chết . Mấy
mươi năm qua Kiều Anh không hề tiêu hao một đồng một cắc mà không có
lý do.
- Phải rồi , trong mắt anh thì bà ta lúc nào cũng tốt cả , chỉ có mẹ con tôi là
xấu xa mà thôi.
Ông Định trừng mắng thốt lên :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.