LỤY TÌNH - Trang 131

thật, đừng có giấu giếm làm gì, bởi vì tôi đã biết hết rồi.
Bà Tuyết Mai tái mặt, nóng lòng như ngồi trên đống lửa vậy.
- Tôi muốn hỏi em - Giọng ông Định đều đều - Em vừa đi đâu về ?
- Tôi...
- Hãy nói sự thật.
- Thì tôi đi mua sắm ngoài phố chứ đi đâu.
Ông Định trừng mắt :
- Em gạt tôi mười mấy năm qua, bây giờ còn muốn gạt tôi nữa sao?
- Thôi đủ rồi, tôi không chịu nổi cách nói bóng gió của ông đâu.
Ông Định bật dậy, nắm cổ tay bà ta siết mạnh :
- Nói... cô vừa đi đâu về ?
Hai người nhìn nhau đăm đăm, ánh mắt họ cùng dữ dội và dường như trong
mắt bà Tuyết Mai, chất chứa cả sự căm hận.
Bàn tay ông Định mỗi lúc càng siết chặt hơn, giọng ông rít lên :
- Nói mau, nói việc làm đê tiện của mình cho tất cả cùng nghe đi.
Nhìn sự quyết liệt trong thái độ của ông Định, bà Mai biết là mọi chuyện đã
đổ bể, bà ta đâm liều :
- Ông muốn nghe lắm sao?
- Phải . Tôi muốn nghe tận tai sự xấu xa được nói ra từ miệng cô.
Tuyết Mai vùng mạnh khỏi bàn tay ông, gương mặt bà ta hất cao lên :
- Không có gì gọi là xấu xa cả . Tôi yêu Thiếu Phong và anh ấy cũng yêu
tôi. Bây giờ ông đã biết rồi thì tôi cũng không cần phải giấu giếm nữa.
- Vậy thì tại sao cô phải giấu giếm tôi mười mấy năm quả Cô thừa hiểu là
tôi sẽ để cô tự do kia mà.
- Ông không biết thật sao? Là bởi vì ông giàu, ngoài đồng tiền ra, ông
chẳng có gì nữa cả.
Ông Định căm hận, sự căm hận thể hiện qua từng lời nói quyết liệt :
- Giỏi lắm ! Cô dám nói như vậy trước mặt tôi thật là đáng khen. Nhưng mà
cô sẽ bị trừng phạt, và cả gã đàn ông đó nữa . Các người cả gan cắm sừng
lên đầu tôi thì cũng có gan nhận lãnh hậu quả.
- Ông làm gì được tôi chứ ? Cùng lắm là tôi sẽ ra khỏi nhà này...
- Cô sẽ ra đi với hai bàn tay trắng . Ngôi nhà mà gã đang ở cũng là tiền của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.