LỤY TÌNH - Trang 141

- Nhưng em không có tiền.
- Cái gì ? - Hắn ta kinh ngạc hỏi - Cô không có mang theo một đồng nào
hết sao ?
- Anh cũng biết mà, em còn mặt mũi nào để lấy tiền của người ta.
- Trời ơi ! Sao mà cô ngu quá đỗi vậy ? Hắn ta giàu có như vậy, lấy vài ba
triệu thì có nhằm nhò gì đâu chứ ?
Bà Tuyết Mai cố nuốt nghẹn vào lòng :
- Anh đưa tiền em đi mua thức ăn. Ba mẹ con nhịn đói từ chiều hôm qua tới
nay rồi.
- Tôi làm gì có tiền mà cô hỏi ?
Tuyết Mai nhìn sững gã đàn ông. Con người trơ tráo, lạnh lùng và tàn nhẫn
của gã lúc này đã hiện nguyên hình. Bà Tuyết Mai không dằn lòng được
nữa, giọng bà tức nghẹn :
- Thế tiền tôi đưa cho anh trước đây đâu ?
Thiếu Phong xẵng giọng :
- Tôi xài hết rồi.
- Anh nói dối ! Mười mấy triệu bạc, chỉ trong vòng một tháng mà anh xài
hết sao ?
- Cô tưởng mười mấy triệu là nhiều lắm sao ? Những người đàn bà khác
cho tôi còn nhiều gấp mấy lần như thế kia kìa.
- Thiếu Phong ...
Bà Tuyết Mai đứng bật lên, quắc mắt nhìn gã đàn ông trước mặt đầy vẻ
căm hờn. Thiếu Phong càng trơ tráo hơn, đểu giả hơn :
- Cô làm gì mà nhìn tôi dữ vậy , ngạc nhiên lắm sao ? Cô cũng thấy đó, tôi
có tài cán gì đâu ngoài cái mã đẹp trai và giọng nói ngọt ngào. Nếu không
sống nhờ vào các bà các cô thì tôi biết làm sao bây giờ ?
- Thì ra bấy lâu nay anh gạt tôi chỉ vì muốn lợi dụng tiền bạc ?
- Cô đã biết rồi thì từ nay đừng có trông mong vào tôi nữa.
Đau đớn và tuyệt vọng, bà Tuyết Mai cố bám víu lần sau chót :
- Còn con của anh, anh phải có trách nhiệm với chúng chứ.
- Tôi không còn nhớ là mình có bao nhiêu đứa con nữa. Vả lại, có gì chứng
minh chúng là con của tôi đâu ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.