của Thiện Văn , nàng lắc đầu nói :
- Dì rất tiếc Khả Kỳ ạ ! Nhưng đó là số mệnh , dì không ở đây suốt đời với
con được.
Đứa bé bỗng vùng khỏi tay nàng , giọng nó vừa buồn vừa tủi , đầy trách
móc giận hờn :
- Con biết mà , dì đâu có thương con - Nói đi nói lại , cuối cùng dì chỉ
muốn bỏ con mà thôi.
- Không phải đâu Khả Kỳ ...
- Con không biết ...
Khả Kỳ vừa khóc vừa chạy lên lầu , mặc tình tiếng gọi của Trường Giang
phía sau. Nhìn theo con bé , Trường Giang thấy thương nó quá đỗi. Nàng
muốn đi theo để an ủi , nhưng chợt nghĩ làm như vậy sẽ càng thêm quyến
luyến. Lúc ấy Thiện Văn đã đứng lên , bước chân chàng khập khiễnf đi về
phía cầu thang. Giọng Văn không cảm xúc , không biểu hiện gì cả.
- Để anh an ủi nó.
Không biết Thiện Văm đang nghĩ gì , đang vui hay buồn trước sự việc xảy
này ? Trường Giang lắc đầu , cố xua mọi ý nghĩ trong đầu. Dẫu sao màn
kịch cũng sắp đến hồi kết thúc , một kết cục tốt đẹp dành cho nàng.
Thiện Văm bước vào phòng con , thấy nó ngồi khóc trên giường , đôi vai
bé nhỏ run run theo từng tiếng nấc. Tội cho nó quá , chàng ôm nó vào lòng
, đầm ấm gọi tên con :
- Khả Kỳ ...!
- Cha ơi !
Nó gọi chàng mà giọng nghẹn ngào đến tội , Thiện Văn buồn buồn hỏi :
- Tại sao con khóc Khả Kỳ ? Ngày mai mẹ sẽ về với con , chả lẽ con không
vui mừng sao ?
- Nhưng mà con mất dì , dì sẽ bỏ con mà đi.
- Vậy thì con thương ai hơn , con thích ai hơn trong hai người , mẹ và dì ?
- Thế còn cha - Con bé bỗng hỏi lai - Cha có vui mừng khi mẹ trở về không
, cha thương ai hơn giữa dì và mẹ ?
Thiện Văn sững sờ trước câu nói của con và cũng chính là câu hỏi của lòng
chàng. Cuối cùng Văn đáp , như là giải đáp tình cảm của mình :