LỤY TÌNH - Trang 158

của Thiện Văn , nàng lắc đầu nói :
- Dì rất tiếc Khả Kỳ ạ ! Nhưng đó là số mệnh , dì không ở đây suốt đời với
con được.
Đứa bé bỗng vùng khỏi tay nàng , giọng nó vừa buồn vừa tủi , đầy trách
móc giận hờn :
- Con biết mà , dì đâu có thương con - Nói đi nói lại , cuối cùng dì chỉ
muốn bỏ con mà thôi.
- Không phải đâu Khả Kỳ ...
- Con không biết ...
Khả Kỳ vừa khóc vừa chạy lên lầu , mặc tình tiếng gọi của Trường Giang
phía sau. Nhìn theo con bé , Trường Giang thấy thương nó quá đỗi. Nàng
muốn đi theo để an ủi , nhưng chợt nghĩ làm như vậy sẽ càng thêm quyến
luyến. Lúc ấy Thiện Văn đã đứng lên , bước chân chàng khập khiễnf đi về
phía cầu thang. Giọng Văn không cảm xúc , không biểu hiện gì cả.
- Để anh an ủi nó.
Không biết Thiện Văm đang nghĩ gì , đang vui hay buồn trước sự việc xảy
này ? Trường Giang lắc đầu , cố xua mọi ý nghĩ trong đầu. Dẫu sao màn
kịch cũng sắp đến hồi kết thúc , một kết cục tốt đẹp dành cho nàng.
Thiện Văm bước vào phòng con , thấy nó ngồi khóc trên giường , đôi vai
bé nhỏ run run theo từng tiếng nấc. Tội cho nó quá , chàng ôm nó vào lòng
, đầm ấm gọi tên con :
- Khả Kỳ ...!
- Cha ơi !
Nó gọi chàng mà giọng nghẹn ngào đến tội , Thiện Văn buồn buồn hỏi :
- Tại sao con khóc Khả Kỳ ? Ngày mai mẹ sẽ về với con , chả lẽ con không
vui mừng sao ?
- Nhưng mà con mất dì , dì sẽ bỏ con mà đi.
- Vậy thì con thương ai hơn , con thích ai hơn trong hai người , mẹ và dì ?
- Thế còn cha - Con bé bỗng hỏi lai - Cha có vui mừng khi mẹ trở về không
, cha thương ai hơn giữa dì và mẹ ?
Thiện Văn sững sờ trước câu nói của con và cũng chính là câu hỏi của lòng
chàng. Cuối cùng Văn đáp , như là giải đáp tình cảm của mình :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.