LỤY TÌNH - Trang 162

- Con chào mẹ đi Khả Kỳ.
Trường Giang đành phải nói:
- Tấm lòng của con, dì biết rồi Khả Kỳ ạ. Con qua với mẹ đi.
Ngập ngừng một chút rồi con bé cũng bước đi. Nhưng nó dừng lại trước
khi bàn tay với ra của Bích Khuê chạm vào nó:
- Thưa mẹ ạ!
Con bé chỉ nói có bấy nhiêu liền quay lại với Trường Giang làm tất cả cùng
ngỡ ngàng và làm cho Bích Khuê ngượng ngùng. Gương mặt nàng sầm lại
nhưng chỉ một loáng rồi trở lại với vẻ tươi cười:
- Cũng đúng thôi, đã ba năm rồi còn gì.
Thiện Văn không còn chịu đựng được nữa, chàng nôn nóng hỏi:
- Thế ba năm qua em đi đâu ?
Tất cả cùng lắng nghe, chờ đợi câu trả lời, giải đáp mà ba năm rồi không ai
giải thích được.
Bích Khuê bình tĩnh lạ lùng, nàng từ từ nói:
- Chuyện của ba năm về trước những tưởng không cần phải nói ra bây giờ,
chuyện cần nói là câu chuyện của chúng ta ngày hôm nay.
- Câu chuyện ngày hôm nay là nguyên nhân sự vắng mặt không lý do của
em suốt ba năm. Tất cả mọi người ở đây ai ai cũng mong chờ để mà nghe
lời giải thích của em.
Bà Quỳnh thêm vào:
- Cả nhà ta thắc thỏm, lo âu, chờ đợi con suốt ba năm qua, con có biết
không Bích Khuê ?
- Cám ơn mẹ đã lo lắng cho con, nhưng chính con cũng chờ đợi anh Văn
suốt ba năm.
Tất cả cùng sững sờ kinh ngạc vì câu nói của Bích Khuê. Tại sao có chuyện
chờ đợi kỳ cục như vậy chớ ?
Bích Khuê nói trong sự căng thẳng của cả những người đang có mặt trong
phòng khách.
- Nhưng chuyện ấy để sau hãy nói, bây giờ con xin được nói mục đích sự
trở về của con hôm nay ... là con muốn bắt Khả Kỳ ...
Sự xúc động tràn ngập trên nét mặt bà Quỳnh, Thiện Văn và cả bé Khả Kỳ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.