LỤY TÌNH - Trang 17

Trường Giang nhìn thấy mẹ chìm vào mơ mộng, có lẽ trước mắt người
đang là quá khứ, và một người đàn ông nào đó :
- Người ấy tên Hoàng . Trần Nhật Hoàng !
- Thế bây giờ bác ấy ở đâu hở mẹ ?
- Chết rồi ! - Giọng người đàn bà đầy vẻ đau xót - Mẹ của con rồi sẽ như
người cũng chết vì bệnh lao.
Trường Giang khám phá ra bức màn bí mật của mẹ :
- Thôi, con hiểu rồi . Bác ấy chết vì bệnh lao, rồi mẹ cũng bệnh như thế này
cho nên cha con nghi ngờ, ghen tuông rồi hận mẹ . Cha nghĩ mẹ đã gần gũi
với bác Hoàng nên lây bệnh.
- Cha con, người có lý của người.
- Nhưng mẹ hoàn toàn trong sáng.
- Vô ích thôi ! Giải thích, cha con cũng không tin đâu. Đây là kết quả ngày
xưa mẹ đã gần gũi, săn sóc người ta, cho nên Trường Giang, mẹ muốn
con...
Giang đặt tay lên môi mẹ :
- Mẹ đừng nói nữa, con không bao giờ rời xa mẹ đâu, dù cho có lây bệnh
cũng mặc . Hơn nữa, mẹ đã chỉ cho con tất cả những cách thức cần thiết để
đề phòng rồi mà.
- Cũng may là bây giờ y học đã tiến bộ.
- Tiếc rằng mẹ bệnh quá nặng.
- Trường Giang...
- Dạ.
- Mẹ muốn là con không được oán ghét chạ Thật ra cha con rất thương mẹ,
chỉ vì qúa thương nên người không chịu đựng được ý nghĩ ghen tuông của
mình.
Trường Giang phụng phịu :
- Nhưng dẫu sao người cũng không nên đem bà ta về đây. Lại còn hai đứa
con đáng ghét nữa . Con không hiểu sao người đẹp trai như cha lại có hai
đứa con xấu xí như vậy.
- Con thiệt là... ăn nói không có biết giữ gìn gì cả.
- Mẹ, con nói đúng mà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.