ông Định.
Hai người nhìn nhau thật lâu. Bà bối rối phân trần :
- Xin lỗi , tôi phải bán chúng đi , bởi vì tôi không còn cách nào khác nữa.
- Không sao , tất cả là của em mà !
Bà nói với một chút tự trọng :
- Sau này có tiền tôi sẽ trả lại cho anh.
Ông nhìn thấy những vết thương tím bầm trên mặt bà , một chút thương
cảm trỗi dậy trong lòng. Ông nhẹ nhàng nói :
- Em lên xe đi, tôi đưa về.
- không cần , tôi đi bộ được mà , nhà cũng không xa lắm.
- Tôi biết - Ông nói như là biết rõ về bà lắm vậy - Nhưng mà tôi muốn nói
chuyện với em.
- Giữa chúng ta có chuyện gi để mà nói đâu.
Bà rảo bước , ông nắm bàn tay bà ghì lại :
- Lên xe đi !
- Không.
- Đừng có trẻ con như vậy , Tuyết Mai.
Vài người đi đường đứng lại nhìn họ giằng co , bà đành phải chiều ý ông.
Ngồi vào xe rồi , bà cộc lốc :
- Có chuyện gì ?
Ông bảo tài xế :
- Lái xe tới bệnh viện.
Xe nhẹ nhàng lao đi , ông nhìn sang bà dịu dàng :
- Em không cần phải thù hận tôi như vậy. Lỗi lầm ngày xưa của mình , tôi
đã nhận ra rồi.
Bà nhìn sững ông , rõ ràng là bất ngờ trước vẻ nhận lỗi chân thành ấy , bà
cứ ngỡ là ông sẽ hận bà , rất hận , vì đã cả gan cắm sừng ông. Sự thật trái
ngược làm cho bà lúng túng :
- Ông ...
- Nếu như có thể được , xin em hãy bỏ qua tất cả cho tôi. Từ nay chúng ta
sẽ là bạn ?
- Ông không cần phải tỏ ra nhân hậu như vậy. Sự thật ông hận tôi bao nhiêu