LỤY TÌNH - Trang 190

ông Định.
Hai người nhìn nhau thật lâu. Bà bối rối phân trần :
- Xin lỗi , tôi phải bán chúng đi , bởi vì tôi không còn cách nào khác nữa.
- Không sao , tất cả là của em mà !
Bà nói với một chút tự trọng :
- Sau này có tiền tôi sẽ trả lại cho anh.
Ông nhìn thấy những vết thương tím bầm trên mặt bà , một chút thương
cảm trỗi dậy trong lòng. Ông nhẹ nhàng nói :
- Em lên xe đi, tôi đưa về.
- không cần , tôi đi bộ được mà , nhà cũng không xa lắm.
- Tôi biết - Ông nói như là biết rõ về bà lắm vậy - Nhưng mà tôi muốn nói
chuyện với em.
- Giữa chúng ta có chuyện gi để mà nói đâu.
Bà rảo bước , ông nắm bàn tay bà ghì lại :
- Lên xe đi !
- Không.
- Đừng có trẻ con như vậy , Tuyết Mai.
Vài người đi đường đứng lại nhìn họ giằng co , bà đành phải chiều ý ông.
Ngồi vào xe rồi , bà cộc lốc :
- Có chuyện gì ?
Ông bảo tài xế :
- Lái xe tới bệnh viện.
Xe nhẹ nhàng lao đi , ông nhìn sang bà dịu dàng :
- Em không cần phải thù hận tôi như vậy. Lỗi lầm ngày xưa của mình , tôi
đã nhận ra rồi.
Bà nhìn sững ông , rõ ràng là bất ngờ trước vẻ nhận lỗi chân thành ấy , bà
cứ ngỡ là ông sẽ hận bà , rất hận , vì đã cả gan cắm sừng ông. Sự thật trái
ngược làm cho bà lúng túng :
- Ông ...
- Nếu như có thể được , xin em hãy bỏ qua tất cả cho tôi. Từ nay chúng ta
sẽ là bạn ?
- Ông không cần phải tỏ ra nhân hậu như vậy. Sự thật ông hận tôi bao nhiêu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.