LỤY TÌNH - Trang 191

cứ việc nói ra đi.
- Phải , ban đầu tôi rất giận em , nhưng sau cùng tôi nhận ra lỗi lầm của
mình. Kiều Anh và Trường Giang không ai trách em cả.
Bà biết là ông nói thật , sự thật sao quá đỗi bao dung và rộng lượng , sự
rộng lượng làm bà cảm thấy tủi hổ cho tội lỗi của mình. Bà cúi gằm mặt
không dám nhìn lên , không dám đối đầu với người mà bà đã đem lòng
phản bội.
Xe dừng lại , ông nắm tay đưa bà vào bệnh viện trong nỗi kinh ngạc của bà.
Ông dịu dàng nói :
- Những vết thương của em cần phải được bác sĩ chăm sóc, không khéo
chúng sẽ nhiễm trùng.
Bà chết lặng vì bất ngờ, vì cử chỉ mà suốt mười mấy năm chung sống, ông
chưa một lần có với bà.
Sau đó ông đưa bà về nhà, lúc xe dừng lại trước cửa, ông nhìn bà thâm
trầm:
- Chuyện cũ hãy để cho nó lãng quên trong lòng chúng ta. Còn Thiếu
Phong, tôi sẽ làm cho hắn đối xử với em tốt hơn.
Nói xong, ông dúi vào tay bà cọc tiền rồi nhanh chóng vào xe bảo tài xế
chạy đi, nhanh đến nỗi bà không kịp chối từ.
Bà đứng lặng nhìn theo bóng xe lao đi rồi mất hút, bất giác có vài giọt lệ
rơi trên đôi má khô cằn. Những giọt lệ già nua có khác, lăn chậm trên má,
tuy ít nhưng không phải là không đau xót. Ngược lại, rất đỗi xót xa.
Hắn nắm tay cô gái, giọng say khướt:
- Em cưng đi với anh, chúng ta vui vẻ đêm nay.
Cô gái gỡ tay hắn ra.
- Nhưng mà em muốn thấy "xỉa" trước đã.
Hắn trợn mắt:
- Làm gì mà gấp gáp dữ vậy, tôi có bao giờ quỵt em đâu.
- Trước đây lại khác, Thiếu Phong ạ! Thời của anh đã hết rồi. Ai mà không
biết bây giờ anh mắc nợ tứ giăng.
Hắn vỗ ngực:
- Ai, ai dám nói là tôi mắc nợ chứ ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.