LỤY TÌNH - Trang 196

biết đi về đâu và không biết tương lai sẽ ra sao.
Cơn gió xào xạc cuốn theo bước chân người ấy. Vài chiếc lá rơi, buồn ảm
đạm cho đoạn cuối cuộc đời.
Trường Giang tần ngần xếp quần áo vào vali. Tâm trạng giữa lúc ra đi của
nàng là buồn vui lẫn lộn. Bởi vì ở đây, tại ngôi nhà này nàng đã có cả niềm
vui và nỗi buồn.
Có tiếng gõ cửa, Trường Giang đè nén tất cả cảm xúc vào lòng.
- Vào đi !
Là bé Khả Kỳ, nó bước tới bên nàng, ngồi xuống giường và Giang nhìn
thấy đôi mắt nói đỏ hoe.
- Con có chuyện muốn nói với dì, phải không Khả Kỳ ? - Trường Giang
nhìn nó và hỏi hết sức dịu dàng.
- Không, con tặng dì món quà này.
Đó là một bức tranh vẽ hai con mèo, trông nó rất tức cười, mèo chẳng ra
mèo, cọp cũng không giống cọp. Nhưng nàng không cười, giọng nàng rất
nghiêm túc.
- Dì cảm ơn món quà của con, Khả Kỳ ạ !
- Con vẽ xấu lắm, nhưng mà đó là hai con mèo, mèo mẹ và mèo con. Sau
này nhìn thấy mèo con, dì sẽ nhớ tới Khả Kỳ.
Nàng ôm nó vào lòng, hôn lên tóc nó.
- Dì sẽ nhớ con, luôn luôn nhớ con dẫu không nhìn thấy cô mèo xinh đẹp
này.
Con bé bật khóc:
- Dì ơi ...
Có tiếng Thiện Văn, chàng đứng ở ngưỡng cửa để mở :
- Khả Kỳ, con cứ khóc hoài, làm dì giận con bây giờ đó.
- Không đâu, dì thương con, dì sẽ không bao giờ giận con, phải không dì ?
- Ừ, Khả Kỳ nói đúng, dì sẽ không bao giờ giận con cả, nhưng mà trừ phi
Khả Kỳ vẫn ngoan như lúc dì còn ở đây.
- Dạ, con biết rồi.
Nàng nhìn lên, bắt gặp Thiện Văn vội vàng quay đi. Tình cảm dẫu có muộn
màng của Văn vẫn làm cho nàng xúc động. Giọng nàng có một chút nghẹn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.