LỤY TÌNH - Trang 31

Ông Định tránh không nhìn vào ánh mắt lúc nào cũng ẩn chứa sự dỗi hờn
trách móc của con gái.
- Cha đã bảo là con không nên dùng cơm chung với mẹ mà.
Trường Giang ương bướng :
- Cha không cần phải lo cho con...
- Tại sao không ? - Ông Định giận dữ thét - Khi con là con của ta.
Trường Giang mím chặt môi, ánh mắt kiên quyết và chiếc cằm thì vươn lên
đầy cương ngạnh.
- Bởi vì ngoài con và mẹ ra, cha còn có một gia đình khác . Nếu thật sự con
và mẹ quan trọng đối với cha thì trong nhà này đã không có họ. - Con đừng
có tự mình ghép vào với bà ta...
- Tại sao lại không ? - Trường Giang cứng cỏi cắt lời cha - Trong khi mẹ
bây giờ cô đơn và rất cần có con ? Mẹ đã mất cha thì con cần phải làm một
cái gì đó để bù đắp cho mẹ . Chừng nào họ còn ở trong gia đình này thì con
vẫn còn gần gũi mẹ, săn sóc, an ủi và lo lắng cho người.
Giang nhìn gương mặt đâu khổ lặng thầm của chạ Cô bé biết người rất yêu
cô nên muốn làm tất cả áp lực với cha vì mẹ.
Ông Định vùi đầu vào đôi bàn tay trong sự đau khổ tột cùng . Trường
Giang nói đúng, chính ông đã tự chuốc lấy phiền lụy vào thân. Trước đây
ông đã mất người đàn bà mà ông yêu quý nhất và bây giờ, đứa con gái mà
ông thương yêu cũng đang lặng lẽ rời khỏi đời ông.
Trời ơi ! Ta phải làm gì đây ? Tiếp tục trả thù hay buông xuôi, mặc tình cho
số phận ? Kiều Anh ơi, cho đến bao giờ nỗi đau mà em đem đến cho tôi
mới không còn quyện chặt lấy đời tôi nữa ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.