LỤY TÌNH - Trang 32

Lê Duy Phương Thảo

Lụy Tình

Chương 6

Đợi cho đến khi không có mặt con gái trong phòng, ông Định mới đẩy cửa
bước vào, nơi mà đã lâu lắm rồi ông không muốn đến . Ở đây, trong căn
phòng này, có quá nhiều kỷ niệm để khơi gợi vết thương lòng lúc nào cũng
nhức buốt trong trái tim ông.
Kiều Anh của ông, cô gái xinh đẹp ngày xưa giờ đây gầy yếu trên giường
bệnh . Ông biết thời gian nàng ở lại bên ông không còn lâu nữa, điều ấy
làm ông đau đớn, nhưng nỗi đau được dồn nén tận đáy lòng.
Kiều Anh nhìn ông cười yếu ớt :
- Vậy mà em cứ nghĩ sẽ không bao giờ nhìn thấy anh bước chân vào căn
phòng này nữa.
Giọng ông cố lạnh lùng, ánh mắt dửng dưng nhưng lòng thì đau nhói :
- Tôi vào đây là vì có chuyện.
- Hy vọng không phải chuyện ghen tuông với một bóng ma nữa chứ ?
Ông chợt nổi giận :
- Ai nói với em là tôi ghen với hắn chứ ? Em đừng tự coi mình đáng giá
như vậy.
Kiều Anh cười chua chát :
- Có giá hay không thì mai đây sẽ chôn vùi dưới ba tấc đất.
Câu nói như hồi chuông báo tử ấy làm tim ông nhói đau. Kiều Anh nhìn
thấy nỗi đau ấy, lòng bà chợt thoáng ân hận . Tại sao mình lại thách đố anh
chứ ? Đành rằng lúc mới cưới nhau, mình có nhớ người ta, nhưng sau đó,
kể từ khi có bé Giang thì tình yêu của mình đã dành hết cho anh rồi kia mà.
Chỉ tại anh thôi, tại sao anh suốt đời cứ đi ghen với một bóng mạ Điều ấy
làm Kiều Anh cảm thấy tức bực và sự ương bướng đã khiến bà nói thẳng
thừng với ông rằng : "Phải, tôi còn yêu anh ấy ".
Kết cuộc, bây giờ giữa hai người đã là một hố sâu không tài nào xóa được.
Ông Định cố dằn lòng nói :
- Tôi không muốn sau em và hắn ta sẽ là bé Trường Giang. Hôm nay tôi tới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.