LỤY TÌNH - Trang 63

Nhìn thấy chiếc xe để lại trong nhà, Trường Giang biết là có khách, khách
của cha, bởi vì từ lâu rồi mẹ không có tiếp khách trong nhà này. Định đi
cửa sau nhưng chị Thúy đã ra tới :
- Bà bảo cô Giang đi học về thì vào chào khách.
- Vào ngay bây giờ hả chị ?
- Ừ, bà chủ dặn đi dặn lại là không cần phải thay đồ.
Trường Giang thắc mắc nhưng cũng làm theo . Bước chân vào phòng
khách, nàng nhìn thấy một người đàn bà đứng tuổi, trông có vẻ quý phái
ngồi cạnh mẹ, bên cạnh cha là một người đàn ông chưa lớn tuổi lắm nhưng
cũng không phải là còn trẻ . Thấy nàng vào, họ ngưng câu chuyện đang trao
đổi rồi nhìn Giang chăm chú . Không hiểu sao nàng thấy lành lạnh bởi cặp
mắt dò xét của người đàn bà.
- Nó là con gái của tôi - Ông Định lên tiếng phá tan không khí tĩnh lặng -
Trường Giang , đến chào bác đi con.
- Dạ, cháo chào bác.
Ông Định chỉ tay sang người ngồi cạnh mình :
- Còn đây là anh Thiện Văn...
Trường Giang giật thót người, chiếc cặp trên tay nàng rơi cộp xuống nền
gạch và gương mặt thì tái xanh run sợ . Mẹ hốt hoảng:
- Trường Giang, con làm sao vậy ?
- Dạ không.
Giang cố trấn tĩnh, nàng cúi nhặt cặp lên tay, ánh mắt khẽ liếc Thiện Văn
rồi vội vàng quay đi bởi cái nhìn đăm đăm của anh ta.
Giọng mẹ dịu dàng :
- Con vào trong thay đồ rồi ra đây với mẹ.
Giang mừng như bắt được vàng , nàng cúi chào vội vàng rồi thoát nhanh
khỏi phòng khách . Đứng trên hành lang dọc lối đi , cô gái tựa vào tường
thở dốc . Chưa bao giờ Giang thấy sợ hãi và mất bình tĩnh như lúc này .
Ánh mắt người đàn bà nhìn nàng soi mói như đang đánh giá một đồ vật .
Còn Thiện Văn, anh ta cũng không kém mẹ mình, nhìn Giang mà không
cần phải dè dặt.
Ôi! Sao mà họ đến nhanh thế này kia chứ . Gã đàn ông với gương mặt lạnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.