LỤY TÌNH - Trang 79

- Bởi vì lúc đó tôi chưa biết con người thật lạnh lùng vô cảm của anh . Bây
giờ thì tôi không đồng ý đâu.
- Cô đừng có đùa kiểu trẻ con như vậy ! Danh dự và uy tín của gia đình tôi
không phải để cô đem ra làm trò đùa đâu.
Chàng xốc đến nắm tay Trường Giang :
- Đi...
Trường Giang ghì lại, thoát khỏi tay Thiện Văn :
- Không... tôi không đi !
Thiện Văn gằn giọng :
- Thật à ?
- Nếu anh tưởng tôi đùa cợt thì anh đã lầm rồi đó.
- Được... tôi sẽ nói chuyện với cha cô.
Thiện Văn đứng phắt dậy, gương mặt tái xanh vì giận . Văn bỏ đi rồi,
Trường Giang mới cảm thấy bao sức lực cứng cỏi không còn nữa, nàng ôm
mặt khóc ngon lành . Chưa bao giờ Trường Giang cảm thấy hoang mang
như lúc này . Vì mẹ, Giang chấp nhận cuộc hôn nhân, nhưng càng lúc nàng
cảm thấy sợ hãy khi đối mặt với Thiện Văn . Trong ánh mắt , giọng nói và
cử chỉ của anh không hề có một chút tình cảm . Thử hỏi Giang làm sao có
thể sống suốt đời với con người lạnh lòng như vậy ?
Mẹ Ơi, xin hãy tha lỗi cho con.
Trường Giang đứng lên đi về phía phòng mẹ . Nàng nhất định sẽ nói với
người chuyện này . Mẹ vốn thương nàng, chắc chắn mẹ sẽ không trách móc
gì đâu.
Trường Giang giật mình khì nghe tiếng ho quặn thắt kéo dài của mẹ trong
phòng . Nàng xô cửa lao vào , nhìn thấy mẹ gặp người vì những cơn ho,
máu chảy trên khóe miệng mẹ và thấm vào drap trải giường đỏ thắm.
Nàng ôm chặt lấy mẹ, cuống quýt :
- Mẹ, mẹ có sao không hở mẹ ?
Mẹ xô nàng ra :
- Đừng .. hãy tránh xa mẹ...
Trường Giang nước mắt lưng tròng :
- Con làm sao mà bỏ mẹ trong phút này được chứ ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.