- Bởi vì lúc đó tôi chưa biết con người thật lạnh lùng vô cảm của anh . Bây
giờ thì tôi không đồng ý đâu.
- Cô đừng có đùa kiểu trẻ con như vậy ! Danh dự và uy tín của gia đình tôi
không phải để cô đem ra làm trò đùa đâu.
Chàng xốc đến nắm tay Trường Giang :
- Đi...
Trường Giang ghì lại, thoát khỏi tay Thiện Văn :
- Không... tôi không đi !
Thiện Văn gằn giọng :
- Thật à ?
- Nếu anh tưởng tôi đùa cợt thì anh đã lầm rồi đó.
- Được... tôi sẽ nói chuyện với cha cô.
Thiện Văn đứng phắt dậy, gương mặt tái xanh vì giận . Văn bỏ đi rồi,
Trường Giang mới cảm thấy bao sức lực cứng cỏi không còn nữa, nàng ôm
mặt khóc ngon lành . Chưa bao giờ Trường Giang cảm thấy hoang mang
như lúc này . Vì mẹ, Giang chấp nhận cuộc hôn nhân, nhưng càng lúc nàng
cảm thấy sợ hãy khi đối mặt với Thiện Văn . Trong ánh mắt , giọng nói và
cử chỉ của anh không hề có một chút tình cảm . Thử hỏi Giang làm sao có
thể sống suốt đời với con người lạnh lòng như vậy ?
Mẹ Ơi, xin hãy tha lỗi cho con.
Trường Giang đứng lên đi về phía phòng mẹ . Nàng nhất định sẽ nói với
người chuyện này . Mẹ vốn thương nàng, chắc chắn mẹ sẽ không trách móc
gì đâu.
Trường Giang giật mình khì nghe tiếng ho quặn thắt kéo dài của mẹ trong
phòng . Nàng xô cửa lao vào , nhìn thấy mẹ gặp người vì những cơn ho,
máu chảy trên khóe miệng mẹ và thấm vào drap trải giường đỏ thắm.
Nàng ôm chặt lấy mẹ, cuống quýt :
- Mẹ, mẹ có sao không hở mẹ ?
Mẹ xô nàng ra :
- Đừng .. hãy tránh xa mẹ...
Trường Giang nước mắt lưng tròng :
- Con làm sao mà bỏ mẹ trong phút này được chứ ?