Lê Duy Phương Thảo
Lụy Tình
Chương 16
Tuấn Kiệt bồi hồi bước vào lớp học vắng lặng . Chàng muốn tìm lại hình
ảnh Trường Giang ngồi chăm chú lắng nghe từng lời giảng của chàng .
Khung cảnh ấy không còn nữa, đã hơn một tuần nay Trường Giang không
đến lớp, cô bé của chàng đã bỏ trường, bỏ lớp, bỏ bạn bè và bỏ cả chàng.
Trường Giang ơi, bây giờ em ở đâu ? Bên cạnh vòng tay của người ta hay
cũng như tôi, em đang âu sầu, luyến tiếc những ngày tháng qua ?
Như đáp lại tiếng gọi thiết tha của chàng . Trường Giang bỗng đâu hiện ra
giữa lớp học . Kiệt sững sờ nhìn cô bé . Cô bé với đôi mắt mở to ngỡ ngàng
nhìn chàng, ngượng ngùng e ấp và có một chút âu sầu trên gương mặt hồn
nhiên ngày nào.
- Thầy...
Trường Giang khẽ thốt được có bấy nhiêu . Nàng đang bắt gặp thầy giáo
đang đứng bên chỗ ngồi quen thuộc của nàng, để biết chắc chắn là Tiểu My
nói đúng . Bỗng dưng nàng nghe lòng mình xao xuyến, đôi má nóng bừng
bởi cảm giác ngượng ngùng.
Tuấn Kiệt khỏa lấp hành động bị bắt quả tang của mình :
- Trường Giang, em cũng đến đây sao ? Thầy hơi mệt... nên còn chưa kịp ra
về.
Trường Giang thất vọng . Tại sao thầy lại giấu lòng mình chứ ? Hay là thật
sự thầy ở lại đây chỉ vì chưa kịp ra về ?
Mãi thật lâu sau đó , họ mới qua đây được phút ngỡ ngàng ban đầu .
Trường Giang cũng tìm cách giải thích cho mình :
- Bỗng dưng em nhớ trường nhớ lớp quá, không ngờ thầy còn ở đây vào
giờ này.
- Phải - Kiệt đau đớn thốt lên - Rất may là thầy đã ở lại đây.
Trường Giang chớp chớp đôi mắt, nàng ước gì thầy nói thật lòng mình.
- Sao lại là "rất may" hở thầy ?
- Bởi vì... thầy đã gặp em ở đây . Trường Giang... - Kiệt nghe hơi thở mình